Chương 2: Falling

928 72 12
                                    

Vâng, một cô gái mười sáu tuổi đầu chưa từng màng đến ái tình, xem tình yêu như là thứ gì đó xàm xí mà lũ lóc nhóc cùng tuổi mới háo hức. Cuối cùng, tôi cũng đã bị nghiệp quật mà đâm sầm thích một chàng trai chẳng tử tế gì cho cam.

Hoài ngửi được mùi sai sai ở cái vụ việc này. Dù sao cũng đã chơi với tôi hồi còn mặc quần xà lỏn nên nó chẳng thừa hiểu tôi quá. Hoài đã từng giúp tôi một tay dẹp hết lũ con trai theo đuổi, vừa đuổi vừa luôn mồm bảo tôi mù rồi. Một đống trai tốt thế kia mà chẳng thèm ngó ngàng gì. Nó thừa biết tôi dị ứng thế nào với lũ con trai. Ấy vậy mà hôm đó, tôi không quẳng hộp sữa và tờ giấy của anh Kiên đi lại còn đứng ra bênh anh lịch sự nữa thì Hoài chả biết tỏng rồi.

Thế là nó ra sức cải tạo tư tưởng cho tôi. Nó kể một lố chuyện bóc phốt anh Kiên đó. Nào là đào hoa, nào là thái độ lồi lõm, tính cách vặn vẹo,...

- Mày không biết đâu. Đang họp đoàn trường mà thằng chả làm như họp fan của hắn vậy. Lại còn thích thể hiện cơ, khổ quá, hát có hay ho gì đâu chỉ là biết tí đàn lòe mấy em gái mà thôi. Mỗi lần đi họp đoàn trường nhìn cái bản mặt phơn phởn của hắn là tao lại bất giác sôi máu. Mà nói thật thì cũng chả liên quan quái gì đến tao cả, chỉ là vâng, trước gái xinh thì lịch thiệp và nho nhã các kiểu lắm. Đến khi quay lại những đứa nhan sắc như tao đây, thì đổi thái độ 180 độ luôn. Mệt quá cơ, tao cũng có tán tỉnh hắn hay gì đó đâu, tao chỉ xin tờ giấy đi photo cho lớp thôi mà hắn bơ đẹp tao luôn mày ạ. 

Hoài nói nhiều lắm, cứ có cơ hội là nó nói xấu anh Kiên hết nước hết cái, như thể kiếp trước nó với anh Kiên là kẻ thù không đội trời chung ấy. Nhưng tất cả như nước đổ đầu vịt, sự cay nghiệt của Hoài đối với anh Kiên không lay chuyển nổi trái tim thiếu nữ lần đầu rung động. Con gái ấy mà, phải va vào trai hư khổ lên khổ xuống rồi mới biết trân trọng những người thực sự quan tâm mình. Đây âu có lẽ cũng là bài học ông trời cho tôi mà thôi.

Sau cái vụ tôi bị bóng trúng đầu đó, về nhà mở facebook lên tôi thấy một tài khoản tên là Thường Kiên gửi lời mời kết bạn cho tôi. Lúc đó, tôi cười khểnh, kiểu, kẻ thủ ác bây giờ muốn làm bạn à? Nhưng nhìn ảnh đại diện đẹp trai ngời ngời nên tôi cũng không kiềm chế được mà nhấp chuột vào đi dạo trang cá nhân của anh ấy một vòng nhẹ.

Nhiếp ảnh các kiểu, đàn đúm các kiểu, thể thao các kiểu,... Bức nào bức nấy phải mấy trăm lượt thích, có bức chụp với ba anh chàng khác cũng đẹp trai không kém còn lên tới hàng nghìn. Like liếc gì không nói, có thể hack nhưng cái lực lượng bình luận bên dưới hùng hậu cũng không kém. Tôi say sưa đi stalk đàn anh, biết được anh đang tham gia câu lạc bộ bóng đá và guitar của trường. Là bí thư lớp 12C, mối quan hệ dài hơn cả sông cao hơn cả núi...

- Oanh, mày có xuống nấu cơm không thì bảo?

Tiếng chị tôi lanh lảnh bên phòng, tôi quên béng mất chiều nay là phiên tôi nấu cơm, mà điều tôi hoang mang hơn nữa là hết mẹ buổi chiều tôi đổ thời gian vào việc stalk facebook tên Kiên này ư? 

Tôi ngoác miệng ra cáu kỉnh: "Đây rồi." trả lời chị sau đó quay lại màn hình máy tính đang hiện lên bức ảnh của một chàng trai với nụ cười rạng rỡ mặc bộ đồ thể thao đang cầm quả bóng rổ. Bên trên màn hình vẫn là nút màu xanh nổi bật "Chấp nhận lời mời kết bạn". Ờ thì anh đẹp trai đấy nhưng chả liên quan thì kết bạn làm gì. Nghĩ vậy tôi gập máy tính lại xuống bếp nấu cơm trước khi chị tôi xông sang phòng.

Dư Vị Thanh XuânWhere stories live. Discover now