Chương 9: Cá tháng Tư

465 50 7
                                    

Nghĩ lại thì tất cả cũng hợp lí thôi mà. Hoài và Bảo thân nhau có tiếng trong lớp. Trước đây, tôi có nghĩ là vì tôi mà Bảo mới kết thân với Hoài, nhưng biết đâu từ đó nảy sinh tình cảm? 

Tôi cảm thấy như ai vừa rút hết ruột gan nội tạng của tôi ra vậy. Trong lòng trống rỗng đến lạ thường. Tôi nghĩ tôi có thể òa khóc ngay tại đây, như lần phát hiện anh Kiên gian dối vậy, nhưng đây không phải là phòng y tế mà là lớp học. Tôi nén tất cả cơn tức tưởi vào lồng ngực và có cảm giác nó sắp nổ ra tới nơi vậy.

Hoài vui vẻ đi xuống chỗ ngồi bên cạnh tôi, vẫy vẫy tay trước mặt tôi:

- Bất ngờ chưa?

Tôi cố giấu tất cả những cảm xúc của mình để gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo với Hoài:

- S-sao mày không kể gì với tao hết vậy?

Hoài bá cổ tôi, tinh nghịch nói:

- Hôm qua bọn tao mới nhận ra tình cảm bấy lâu nay dành cho nhau. Sáng nay quyết định công bố với bàn dân thiên hạ luôn, ha ha.

- À... vậy à...

Tôi chẳng biết nói gì ngoài ậm ừ như vậy. Cảm thấy đầu choáng váng, và nếu ở lâu thêm tí tẹo nào nữa với Hoài, nó chắc chắn sẽ phát hiện ra sự bất thường ở tôi. Tôi bèn đứng dậy và bảo với nó ra ngoài lớp tí, nhỏ có vẻ hoài nghi nhưng cũng không nói gì.

Tôi cúi gằm mặt, đi thật nhanh ra khỏi lớp. Đến khi ra được cửa lớp thì tôi không đi nữa mà tăng tốc lên thành chạy bạt mạng. Tôi sợ nếu không tìm một chỗ kín đáo nhanh thì tôi sẽ òa khóc ra giữa hành lang đông nghịt học sinh này mất.

Tôi định chạy đến phòng y tế nhưng phòng y tế lúc đó sao mà xa xôi quá. Tôi bèn rẽ vào nhà vệ sinh, vào phòng còn trống gần nhất và ngồi đó khóc.

Những hàng nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, nhưng tôi phải nín những tiếng nức nở nếu không sẽ bị người đi vào phòng vệ sinh nghe thấy. Thế là tôi dùng tay bịt miệng lại rồi nức lên từng hồi, nén đến mức tôi cảm thấy đầu inh đi.

Tại sao cái cuộc đời tôi lại giống mấy drama học đường thế nhỉ? Tại sao không phải ai mà là Hoài, nhỏ bạn thân nhất của tôi chứ? Thế là bí mật này của tôi càng phải chôn thật kĩ, thuộc dạng xuống mồ cũng không được hé môi rồi. Chỉ là thích một người thôi mà, sao lại phải đau đớn đến lần này qua lần khác thế?

Sau khi vừa khóc vừa nghĩ về nhân sinh một lúc thì tiếng trống vang lên. Tôi sụt sịt ngẩng mặt dậy, lôi điện thoại quan sát bản mặt của mình trên màn hình đen thù lù kia. Không ổn một tí nào cả, mắt tôi sưng lên rồi. Ai nhìn qua cũng biết là mới khóc ấy chứ. Chẳng lẽ bây giờ lại chui vào phòng y tế, như thế Hoài có nghi ngờ gì tôi không nhỉ?

Thôi bây giờ phải đi ra, soi gương xem mặt mũi chính xác thê thảm đến mức nào, rửa mặt vài cái cho tỉnh táo rồi sau đó dựa vào tình hình thực tế mà ra quyết định. Tôi hít một hơi thật dài rồi đẫn đờ mở cửa đi ra vừa dụi dụi mắt mong cho nó bớt sưng. Hình như cũng có cô gái nào đó đang đứng trước gương rửa tay. Cô gái đó nghe tiếng mở cửa liền quay lại.

Dư Vị Thanh XuânWhere stories live. Discover now