[Chuyến đi 4]

298 24 2
                                    

Phải đến tận ngày hôm sau, HyunJae mới hiểu được cái cảm giác tối qua mà cậu có, cảm giác mà người ta miêu tả bằng hai từ "hừng hực". Đã có lúc cậu nghĩ ngọn lửa bên trong ấy đốt cháy cậu từ lúc nào. Một cảm giác kì lạ, khiến cậu muốn được giải thoát, muốn được vượt giới hạn, như cái cảm giác muốn châm lửa đốt cháy tất cả.

Cậu thở phào vì mình vẫn giữ được bản thân mà không làm gì liều lĩnh. YoungHoon vẫn đang ngủ ngon trên giường. Cậu nhìn anh, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, giống như đang tận hưởng cảm giác thoải mái của giấc ngủ mà chẳng màng đến điều gì. Cậu cứ lo anh sẽ có suy nghĩ không chính chắn khi hai đứa đi du lịch thế này với nhau, cuối cùng thì cậu mới là người vẽ ra trong đầu những điều không trong sáng.

Chuông điện thoại của YoungHoon bỗng reo. Anh mở mắt, tay quờ xung quanh để tìm điện thoại. Ngay khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, anh vội bật dậy.

"Mẹ à?"

HyunJae cũng ngồi dậy theo. Cậu chăm chú nhìn sắc mặt của anh trong khi nghe người ở đầu bên kia nói. Sau vài lời vâng dạ, anh tắt máy rồi quay sang cậu.

"Trưa nay mẹ muốn gặp bọn mình."

HyunJae cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết. Sau buổi gặp với ba của anh hôm qua, cậu gần như mất hoàn toàn tự tin, dù cậu vẫn hy vọng rằng mẹ anh có cái nhìn thoáng hơn trong chuyện này. Ít nhất mẹ anh cũng là người lo thủ tục bảo lãnh cả hai đứa qua đây chơi mà không có bất cứ phàn nàn nào. Nếu suy nghĩ theo hướng đó, ít nhiều mẹ anh cũng bớt nghiêm khắc hơn ba anh.

"Cậu lại làm khuôn mặt đó rồi." Anh đưa tay nhéo má HyunJae khi cậu nghĩ ngợi. "Cậu cứ như vậy, tớ sẽ thấy có lỗi đấy."

Cậu cố gắng cười một cái cho anh an tâm. Cậu cũng hiểu tâm trạng của YoungHoon không khá hơn cậu là bao. Bên ngoài chỉ tỏ ra lạc quan chứ việc này liên quan trực tiếp đến mối quan hệ trong gia đình anh. Sao mà không lo nghĩ cho được.

"Nếu như lần này tớ không đi cùng cậu thì mọi người có thoải mái hơn không?"

"Ít nhất là tớ không thoải mái nếu không có cậu bên cạnh."

HyunJae vẫn thả hồn trôi đi đâu đó, để mặc cho anh kéo cậu xuống giường rồi lôi vào nhà tắm. Chỉ đến khi anh nói cậu há miệng để anh giúp cậu đánh răng, HyunJae mới giật mình, giằng cây bàn chải ra khỏi tay anh rồi tự mình đánh.


Mẹ của anh trẻ hơn cậu nghĩ, có lẽ còn kém cả tuổi của mẹ cậu. Bà đứng dưới sảnh khách sạn, trên người mặc một bộ vest mùa hè màu trắng, cổ đeo trang sức bằng ngọc trai khiến bà trông quý phái nhưng hết sức nghiêm khắc.

"Mẹ đợi con đã lâu chưa?"

YoungHoon chỉ đứng từ xa nói chứ không lại gần bà, cũng không có ý định nhận cái ôm của người mẹ. Vẻ mặt của bà tỏ ra hụt hẫng khi anh cư xử như vậy. Bà quay sang nhìn HyunJae, nhìn cậu một lượt rồi mới cất tiếng hỏi.

"Đây là người bạn sống cùng nhà con đấy à?"

Người bạn sống cùng nhà.
Người bạn sống cùng nhà.

Cậu lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu. Liệu có phải do YoungHoon vẫn chưa cho mẹ anh biết rằng cậu là bạn trai của anh, hay vì bà vẫn đang né tránh không muốn chấp nhận chuyện này. HyunJae cảm thấy mình càng lúc càng suy nghĩ nhiều quá mức, mà những chuyện này lại chẳng có ai để chia sẻ. Cảm giác lo lắng như đang chồng chất rồi gặm nhấm cậu từ bên trong khiến cậu bồn chồn.

[BbangMil] Cứng đầuWhere stories live. Discover now