Chapter 1 - Do You Remember?

Comenzar desde el principio
                                    

Câu nói ngây thơ và rất tếu của Jun làm cả bọn gục ngã mà lăn ra cười bò, tôi cũng chẳng ngờ rằng thì ra cậu bạn của mình nhìn nhận về cô ấy như thế mà lia đôi mắt qua, trong khi anh chàng đó thì quá xấu hổ còn đang ngại ngùng gãi đầu...

"Lần đầu tiên anh chàng người Trung của chúng ta dành nhiều lời có cánh cho bạn nữ đến vậy đấy?!"

"Thật luôn! Đó giờ em cứ nghĩ ổng 4D không thèm để ý đến bất kì cô gái nào hết?! Có lẽ Yerin thật sự đặc biệt!"

Tôi nghe mọi người đang bàn tán mà không biết nên phát biểu câu nào, sự hụt hẫng và hơi ghen tị khiến tôi hơi không vui, mỗi lần tên cô ấy vang lên, dẫu vô tình hay hữu ý đều khiến tôi loay hoay mà kìm nén cảm xúc của mình. Từng thước phim về một cô gái mái ngang mặc váy nữ sinh từ khi nào mà chẳng thể xoá nhoà trong trí nhớ để rồi giờ đây mỗi lần nhắc lại vẫn khiến tim tôi xao động.

"Wonwoo hyung sao vậy?! Còn mệt hả?!"

"Không có gì!" - Tôi lắc đầu phủ nhận cốt yếu để các thành viên khác không nhận ra sự khác biệt trong tâm trạng của tôi, nhưng rồi âm thanh của Seungkwan vang lên làm tim tôi chựng một nhịp, tôi bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa

"Junhwi hyung... vừa nhắc đã tới! Bạn diễn của anh xuất hiện kìa!"

"Xin lỗi mọi người... mọi người có thấy Sowon unnie đâu không?!"

Yerin bước đến và khách sáo chào hỏi cả bọn, có lẽ cô ấy đã chạy đi tìm kiếm khá lâu mà vẫn chưa tìm được, mồ hôi ướt đẫm phần trán cùng ánh nhìn lo lắng của cô ấy giống hệt ngày đó... Ngày cô ấy tất tả chạy đến gặp tôi...

"Chúng tôi cũng không biết... Mà vẫn tầm 3-4 thành viên của chúng tôi cũng chưa ra, chúng tôi cũng đang đợi đây!"

"À thế sao?" - Cô ấy gật đầu nhưng lại khổ sở nhìn mông lung xung quanh với ánh mắt mất bình tĩnh... Bởi lẽ sự xuất hiện của người con gái ấy làm tôi hơi bồi hồi mà chẳng thể nào kìm nén cảm xúc và suy nghĩ của mình, tôi đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào cô ấy như thể cố gắng níu kéo lại quãng thời gian tuyệt vời đã qua...

Yerin dường như cảm nhận được sự theo dõi của tôi mà ngước lên... và rồi chỉ chạm nhau trong vòng vài giây, Yerin tuyệt nhiên quay ngoắt đi để lại tôi vẫn còn thẫn thờ trong mớ cảm xúc rối bời...

"Thôi tôi ra xe đứng đợi, nếu thấy chị ấy ra thì các anh nhắn giúp rằng chúng tôi đang đợi bên ngoài nhé!!"

"Cô ở đây một chút cũng được mà?! Có lẽ họ cũng sắp đi ra đấy?"

Seungkwan và Dokyeom tuy hết lòng tỏ ý nhưng Yerin thì thiếu tự nhiên rất rõ, ánh mắt mất bình tĩnh cùng khuôn miệng gượng gạo, cô ấy lắc đầu cười trừ

"Thôi... Tôi ở bên ngoài sẽ tốt hơn!" - Yerin cúi đầu và vội vàng quay đi, tôi hụt hẫng nhận ra cô ấy cảm thấy không tự nhiên chỉ vì có tôi hiện diện, thật sự nghĩ như thế làm cảm xúc khắc khoải chua xót trong tôi thêm khổ sở...

"Junhwi à! Xin lỗi làm mất thời cơ của anh tìm kiếm một cô gái Hàn Quốc rồi!"

"Thôi bớt điên giùm đi!"

[FULL](SEVENTEENxGFRIEND)(WONRIN) PASS BYDonde viven las historias. Descúbrelo ahora