Chương 12: Người cha vô trách nhiệm (12)

Начните с самого начала
                                    

"Là vợ của tôi, tôi thấy cô ấy, là cô ấy..."

Mọi người giường mắt nhìn hành lang không một bóng người, trong lòng nghi ngờ nhưng chỉ có thể ra sức an ủi: "Vệ tổng, Vệ tổng, ngài bình tĩnh một chút..."

Cách đó không xa, cửa thang máy lại mở ra một lần nữa, chị Trương trong tay cầm một túi thuốc bước ra, nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì sửng sốt.

"Vệ tổng? Phán Phán?"

"Mọi người đây là..."

Cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đã mãnh mẽ giằng tay ra, mọi người không dám làm tổn thương đến ông, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Minh Ngôn mang theo băng gạc thấm máu, khập khiễng chạy vào một phòng bệnh, vội vàng đuổi theo.

"Vệ tổng..."

Bọn họ không rảnh lo nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo, Trương tỷ cũng không rõ có chuyện gì, cũng đi theo, trên hành lang chỉ còn lại mình Kiều Phán Phán nghi ngờ đứng đó, đôi tay vẫn còn giữ ở trạng thái ngăn cản Vệ Minh Ngôn.

Phòng bệnh mà Vệ tổng lao vào, là phòng của mẹ cô.

Kết hợp với lời nói lúc nãy của ông ấy...

Trên mặt cô gái tràn ngập sự mê mang.

Vài giây trước khi Vệ Minh Ngôn khập khiễng lao vào phòng bệnh, hộ sĩ vừa bị y tá trưởng mắng đang mỉa mai Tề Nhã, "Ngày nào cũng ôm tờ báo cũ xem đi xem lại, bị đàn ông bỏ rơi, cũng không xem lại xem mình có mua nổi hay không, còn không cho tôi vứt đi!"

"Cô!"

Tề Nhã bị chọc tức mặt trắng bệch, nhưng cũng không biết nói trả lại như thế nào, tức đến run rẩy cả tay.

Y tá trưởng Trương còn tức giận hơn, "Cô nói bậy gì vậy, cô..."

Bà còn chưa nói xong, Vệ Minh Ngôn đã lao vào.

Vừa mới vào cửa, ánh mắt ông đã tập trung vào người phụ nữ ưu nhã, dịu dàng đang ngồi trên xe lăn.

Đồng tử của ông đột nhiên thu nhỏ lại, không thể tin nhìn về phía bà, đôi tay ông run rẩy, chậm rãi giơ tay về phía Tề Nhã, "Tề Nhã..."

Hốc mắt ông đỏ lên, rưng rưng nước mắt, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, "Là em, thật sự là em..."

Tề nhã cũng không tin nổi, bà khiếp sợ nhìn ngời đàn ông trước mắt, nước mắt tí tách chảy xuống gương mặt trắng nõn, "Thành Thanh..."

"Là anh, là anh, anh là Thành Thanh đây vợ ơi!" Bị gọi tên, người đàn ông vừa khóc vừa cười, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, giống như một đứa trẻ, đột nhiên nhào tới, ôm lấy người phụ nữ.

Giọng ông nghẹn ngào, "Em còn sống, em còn sống..."

"Thành Thanh, thật là anh sao?" Bị ông ôm chầm lấy, lúc này Tề Nhã mới phản ứng lại, bà khóc không thành tiếng, cắn chặt môi, không để bản thân khóc quá lớn tiếng, đôi tay thô ráp vì thêu hoa nhiều đấm lên lưng ông.

"Mấy năm nay anh đã đi đâu vậy, đi đâu vậy, anh có nghĩ tới em hay không, có nghĩ tới con gái chúng mình hay không..."

Bị bà đấm, Vệ Minh Ngôn lại ôm chặt tay của người phụ nữ, giọng ông nghẹn ngào, hỗn loạn trả lời, "Thật xin lỗi, đều là anh sai, là anh, sau này anh sẽ không như vậy nữa, em đừng đi, đừng rời bỏ anh, cầu xin em, cầu xin em..."

Vừa nói ông vừa khóc, tiếng khóc như một đứa trẻ, lại tràn ngập đau thương.

Tê Nhã tốt hơn hắn một chút, lúc này cũng nhận ra có gì đó sai sai, thấy chồng mình run rẩy dữ dội, ôm lấy tay mình giống như đang nắm lấy sợi rơm duy nhất cứu mạng mình.

Bà lập tức luống cuống, "Thành Thanh, anh làm sao thế? Em không đi, em sẽ ở đây, em vẫn luôn đang đợi anh, con gái cũng đang đợi anh, chúng ta đều không đi đâu hết..."

"Con gái, con gái..."

Người đàn ông đang trong trạng thái hỗn loạn nghe được hai chữ này, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút, "Con gái của chúng ta, bé của chúng ta, bé..."

"Đúng vậy, con bé đã lớn rồi, rất ngoan, đôi mắt giống em, cái mũi giống anh..."

Trạng thái của hắn vô cùng bất thường, theo bản năng Tề Nhã dùng giọng điệu nhẹ nhàng muốn trấn an hắn, "Em đặt tên cho con là Phán Phán, Kiều Phán Phán, ý muốn mong chờ anh trở về."

Người đàn ông lẩm bẩm lặp lại, cuối cùng cũng nỡ bỏ tay ra khỏi người của Tề Nhã, chậm rãi quay gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn vào cô gái đang vô cùng khiếp sợ đứng ở cửa.

Gương mặt ông xuất hiện một nụ cười rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:

"Con gái...của cha."

P/s: Tác giả miêu tả nghe như phim ấy nhỉ :)))

Truyện chỉ được đăng tại: Mái ấm của Nadia, wattpad, Dembuon.vn

[Edit] Sổ tay tẩy trắng tra namМесто, где живут истории. Откройте их для себя