Chương 9:Tôn Thừa Hoan- Bùi Châu Hiền- Phác Tú Anh

8.3K 127 0
                                    

Tôn Thừa Hoan: Cậu.
Bùi Châu Hiền: Cô.
Phác Tú Anh: Nàng.
Là một học trưởng của trường đại danh nổi tiếng, người ta sẽ nghĩ đến một anh chàng điển trai hoàn hảo tám múi, thế nhưng Tôn Thừa Hoan lại nghiêng về nét đẹp tâm tĩnh thư sinh hiền hoà, dáng người cao ráo, vừa được lòng các chị tiền bối cấp trên, vừa là một cậu học sinh ngoan hiền của các giảng viên. Nhà cậu rất giàu, phải nói siêu cấp nhiều tiền, vì khi cậu được sinh ra trong một gia cảnh nghèo khó, cha bệnh tật, mẹ khó sinh, sau khi Tôn Thừa Hoan chào đời được ba tháng liền trở thành một cậu bé mồ côi. May mắn thay là được hai gia đình nhận nuôi cùng một lúc, ngoài ra năm cậu năm tuổi, cậu còn có thêm hai cô chị gái hơn mình ba tuổi cực kỳ xinh đẹp. Phác Tú Anh là con gái một của Phác Tú Khương, Bùi Châu Hiền là con gái một của Bùi Viên Minh.
Đến khi cả hai cô gái đã thật sự muốn nối nghiệp kinh doanh, Phác Tú Khương và Bùi Viên Minh đã cho phép hai cô con gái nhậm chức của cả hai công ty các ông. Các ông còn mua cho Phác Tú Anh, Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan một căn biệt thự ở vùng ngoại ô. Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình thật may mắn, năm nay cậu vừa tròn mười tám, cái tuổi có thể làm bất cứ gì chỉ trừ Tôn Thừa Hoan lo cắm đầu vào việc học mà thôi.
Vì là dọn ra ở riêng, Tôn Thừa Hoan là con trai vừa bước sang tuổi mười tám phải sống chung với hai cô chị gái xinh đẹp tuổi hai mươi ba nên có chút ngại. Tôn Thừa Hoan ở trong phòng khách đại sảnh, ngồi bệt dưới sàn, chống tay lên bàn làm bài tập, chủ yếu là vừa làm bài tập vừa đợi Phác Tú Anh và Bùi Châu Hiền trở về. Chợt nhớ đến hôm nay người làm không có đến nấu bữa tối, cậu liền nhanh chóng hoàn thành bài tập rồi phóng nhanh vào bếp làm bữa tối.
Cạch.
"A Hoan, chị về rồi đây."
"Cục cưng, em đâu rồi?"~
Cánh cửa cao lớn vừa mở ra, trước mắt là hai nữ nhân vận trên người váy công sở, tóc xoã xuống lưng vai, nếu Phác Tú Anh là nữ vương ấm áp dễ gần thì Bùi Châu Hiền chính là nữ vương kiêu ngạo khí chất đầy người. Cả hai đưa mắt nhìn cuốn bài tập được sắp xếp gọn trên bàn, lại ngửi được mùi hương thơm ngát từ phòng bếp. Tôn Thừa Hoan nghe tiếng mở cửa, mặc tạp dề, tay cần đôi đũa ló đầu ra ngoài, cười tươi nhìn cô và nàng.
"Em đang làm cơm tối, hai người đi tắm đi rồi xuống ăn."

Bùi Châu Hiền đi đến hôn lên má cậu một cái rồi đi lên phòng, Phác Tú Anh  cũng đi đến tặng cho cậu một nụ hôn ngay má, cười mỉm đi lên phòng của mình. Căn biệt thự này có đến bốn căn phòng ngủ, cô một phòng, nàng một phòng, cậu một phòng, căn phòng còn lại là để có dịp khách đến chơi nhà ngủ lại một đêm. Tôn Thừa Hoan tắt bếp, bày thức ăn ra đĩa rồi ngồi xuống ghế chờ hai người kia xuống, cúi mặt chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay.
Chừng mười lăm phút sau, Bùi Châu Hiền và Phác Tú Anh đã có mặt ở phòng ăn, Phác Tú Anh khẽ nuốt nước bọt nhìn đồ ăn trên bàn, có rất nhiều món mà nàng thích kia, em trai quả thật chu đáo mà. Bùi Châu Hiền ngồi xuống bên cạnh Phác Tú Anh, tao nhã đánh mắt sang nhìn Tôn Thừa Hoan, chỉ thấy cậu lo đọc sách, cũng không có bát cơm trước mắt, chau mày hỏi.
"Thừa Hoan, em không ăn cơm sao?"
Cậu gấp sách lại, nâng đũa gấp một miếng thịt vào bát cô:"Lúc chiều em đi ăn cùng bạn, cũng không còn đói, hai người ăn đi." Tôn Thừa Hoan ngồi đối diện, nên tiện lợi gấp thức ăn cho cả hai vừa học bài. Đột nhiên Phác Tú Anh giở thói làm nũng, chu chu môi hồng nhìn cậu.
"A Hoan, chị muốn cưng bồi cho chị ăn."
Lập tức Bùi Châu Hiền  phản pháo lại, cô còn không biết cái bồi kia là bồi thế nào chứ:"Tú Anh, cậu lớn đầu còn bắt em trai mình bồi miệng sao?"
"Tớ thích em ấy bồi mình như thế."
Nàng chu chu môi nhìn Tôn Thừa Hoan không thèm nhìn cô, ánh mắt mông lung ấy khiến Tôn Thừa Hoan phì cười, lần nào cũng vậy. Phác Tú Anh mong chờ a, nàng muốn cậu bồi miệng, nàng thích như vậy cơ.
"Chị Châu Hiền, không sao mà."
Nói rồi cậu nâng đũa gấp một quả cà chua bi bỏ vào miệng, nhướn người lên phía trước áp môi mình lên môi Phác Tú Anh, tiếp đến vươn lưỡi tách miệng nàng để quả cà chua bi kia từ miệng mình lăn sang miệng nàng. Phác Tú Anh cười hài lòng, ngước lên để tiện lợi hôn cậu hơn, hai cái lưỡi ấy lại quấn quít lấy nhau, Tôn Thừa Hoan cảm thấy đủ rồi liền rời khỏi môi nàng. Bùi Châu Hiền ngồi bên cạnh liền nổi cơn ghen, nắm góc tay áo cậu, đưa ra bộ mặt thỏ con đáng yêu mà cô cho là Tôn Thừa Hoan sẽ không kìm lòng được.
"Thừa Hoan, bồi cho chị nữa, chị muốn ăn dâu."
Điệu bộ làm nũng ấy quả thật khiến Tôn Thừa Hoan mềm lòng, nếu như thường lệ cô đang ăn cơm mà lại ăn trái cây, cậu nhất quyết không cho, nhưng cô vẫn chưa động đũa, cho nên sẽ không sao. Tôn Thừa Hoan cầm quả dâu đỏ bỏ vào miệng, hai bên má cử động vài cái, cậu nhướn người về phía Bùi Châu Hiền, áp hai đôi môi dán chặt vào nhau, cậu từ từ truyền số dâu tay vừa nhai vụn kia sang miệng cô. Bùi Châu Hiền ôm lấy cổ cậu kéo xuống để nụ hôn thêm sâu, ánh mắt đầy sự khiêu khích nhìn sang Phác Tú Anh đang đen mặt kia.
"Ai ai, Châu Hiền!"
Tôn Thừa Hoan bật cười nhìn hai người chị gái trước mặt mình đang cãi nhau chí choé, điểm hơn chín giờ, Tôn Thừa Hoan xin phép về phòng tiếp tục học bài. Ngày mai trường cậu có tổ chức tiệc, nghe nói là mừng hai vị Tổng giám đốc của Bùi Thị và Phác Thị, diễn ra phải đến buổi tối mới kết thúc cơ. Cậu khẽ bĩu môi, ai mà không biết cái ông chú Đổng Sự Trưởng nổi tiếng là nam thần tuổi trẻ tài cao kia đang thầm thương chị gái Phác Tú Anh của cậu chứ, ôi chao, nhớ lại gương mặt biến thái ngắm nhìn vòng một của học viên cùng lớp của cậu đã thấy buồn nôn.
Đang suy nghĩ trên trời dưới biển, Bùi Châu Hiền và Phác Tú Anh vào phòng lúc nào cũng chẳng hay. Bùi Châu Hiền đứng ở phía sau nhìn cậu đang lẩm bẩm cái gì đó, rồi lại vò đầu rầu rĩ, Phác Tú Anh nằm trên giường cũng nhìn cậu với ánh mắt hiền hoà. Bùi Châu Hiền đỡ lấy trán cậu kéo ra phía sau, để cậu đối diện nhìn mình.
"A Hoan, đang nghĩ cái gì đó?"
Cậu bị kéo bất ngờ còn chưa hoàn hồn, nhìn thấy cô mới cười ngượng ngùng, từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy xương quai xanh tuyệt đẹp trước mắt, nuốt nước bọt một cái, hai bên gò má xuất hiền ba bốn vệt hồng.
"Chị, không có nghĩ gì, chỉ là làm bài tập cho ngày mai."

[Futanari] Nhật kí 21+ [Edit]Where stories live. Discover now