GIỜ SỐ 16: Con không cần nữa

5.2K 541 40
                                    

Lật nhẹ vài trang sách đầu tiên, tôi trầm ngâm nhìn những nội dung và hình ảnh trên trang giấy, xem được vài giây liền gấp lại, đặt lên kệ sách.

Nhiều chữ như vậy, chưa được một trang chắc chắn Leonhard sẽ ngủ gục ra bàn.

Môn Toán thì tôi tạm an tâm với cách dạy của Heine, nhưng còn những môn khác, Văn-Sử-Địa, đều nhiều chữ nhìn đến loạn mắt, Leonhard sẽ nuốt rất khó trôi.

  Đi vòng quanh hàng giá sách của thư phòng, những cuốn sách nào mỏng mà đủ nội dung chính, tôi liền lấy. Tôi không biết làm gì ngoài việc thu gom vài tài liệu ngắn đưa cho Leonhard xem qua thử, liên tục hai buổi sáng tôi đều có mặt trong Thư viện Hoàng gia này để tìm sách.

  Tóm Tắt lịch sử Glanzreich, tập bản đồ Atlat, Công Thức Toán dành cho người bắt đầu,......chúng đều khá mỏng, và là sách dành cho mấy đứa nhóc mới lên bảy lên tám. Hồi tám tuổi tôi có đọc qua những cuốn này, cùng Leonhard học đấy, nhưng, nhìn lại hiện tại, có vẻ như lúc đó chỉ có mình tôi học thôi.

Quang quẩn trong thư viện gần một tiếng rồi, lấy cũng được vài cuốn ưng ý. Đang định rời đi thì bắt gặp phụ hoàng đang khoanh tay tựa người vào cửa lớn nhìn về phía tôi. Phụ hoàng vẫn như vậy, khuôn mặt mỉm cười ôn hoà, một khuôn mặt khiến tôi luôn cảm thấy căng thẳng, nhiều lúc tự hỏi bản thân rằng, phải chăng phụ hoàng bị mắc chứng đa nhân cách?

  Một người cha nhân từ.

  Một vị vua nghiêm nghị.

  Bên trong Người tồn tại cùng một lúc hai nhân cách này.

"Người, hiện giờ là ai?" Giọng nói tôi nhẹ bâng.

"Con đoán thử xem?" Phụ hoàng cười híp mắt.

Ồ, ra là "Cha"...

Tôi cầm chồng sách trên tay, bước tới gần Người, thắc mắc lên tiếng: "Người không có việc?"

"Giải lao thôi, ngồi suốt trên ghế hai ngày liền, lưng ta cứng hết cả rồi"

  Vừa nói Người vừa vỗ lưng để diễn đạt.

  Trong đầu tôi lúc này chợt lo lắng cho Người, ừ, thật sự lo lắng lắm!

  Phụ vương...

Người già nhanh như vậy?

"Ta chưa già!"

"...."

  Quả nhiên, người hiểu rõ tôi nhất trên thế giới này là Phụ hoàng.

Đôi mắt phụ hoàng nhìn chồng sách trên tay tôi: "Cho Leonhard à?"

"Vâng"

"Thằng bé đang cố gắng nhỉ?"

"Không phải" Tôi phủ nhận lời nói của Người "Leon-nii, không phải là 'đang', mà là 'đã' và 'luôn luôn' cố gắng"

Ánh mắt phụ hoàng di chuyển, nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu. Khoảng khắc này, tôi cảm thấy như bị đâm xuyên người, có cái gì đó xuyên thấu qua tôi. Tôi bặm môi, trừng mắt đối phương.

Thần Chiến Tranh, ngay cả đứa con của mình mà Người cũng định dùng mũi tên trên chiến trường để đâm xuyên qua sao....!?

[Đn Gia Sư Hoàng Gia] Lục Hoàng TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ