Chương 47: Ước pháp tam chương

Start from the beginning
                                    

"Trên cổng vào con đường cao tốc này có thiết bị bảo vệ của tôi, không có sự cho phép của tôi thì không một chiếc xe nào được phép vào."

Trình Ly Nguyệt nhìn trừng trừng anh ta, đột nhiên không nói được gì, nếu cô muốn đi bộ, mang một đôi cao gót đi nửa tiếng đồng hồ, cô sẽ mệt chết mất.

"Mami, ngồi xe của baba đi!" Nhóc con cũng lo lắng cho cô.

"Tiểu Trạch, con đi ăn sáng trước nhé? Mami và baba con có chút chuyện phải nói." Trinh Ly Nguyệt chủ động khom người nói với nhóc con.

Nhóc con chau mày, có chút không hài lòng chu miệng nói, " Baba, mami, tại sao ngày nào hai người cũng có nhiều chuyện thủ thỉ với nhau vậy! Không thể nói trước mặt con sao?"

Nói chuyện thủ thỉ? Sắc mặt Trình Ly Nguyệt thoáng biến sắc.

"Ta và mami con phải thủ thỉ tâm sự chuyện tình cảm, con vẫn chưa hiểu." Cung Dạ Tiêu nhếch mày cười.

Thủ thỉ tâm sự chuyện tình cảm? Trình Ly Nguyệt cười nhạt, uy hiếp cảnh cáo gần nghĩa hơn.

"Thật sao? Vậy baba và mami khi nào sinh cho con một em gái?" Nhóc con hưng phấn hỏi, cậu muốn có một đứa em gái lắm rồi.

Khuôn mặt xinh của Trình Ly Nguyệt đỏ như gấc, trực tiếp trả lời, "Không sinh, và sẽ không có cơ hội sinh."

"Con trai, đi ăn cơm đi, chuyện sinh em gái, ta và mami con sẽ bàn với nhau." Cung Dạ Tiêu tìm lý do cho con trai đi khỏi, nếu nói tiếp nữa chắc cô ta sẽ phát điên mất!

"Dạ! Nhớ sinh nhé." Nhóc con nói xong chạy về hướng phòng ăn.

Trình Ly Nguyệt hít thở sâu một hơi, nhìn tên đang ngồi tao nhã trên ghế sofa với vẻ khó ưa, " Theo tôi đi ra vườn hoa, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Cung Dạ Tiêu khá tò mò cô muốn nói gì, anh đứng dậy, đi chuyển đôi chân dàu linh hoạt của mình theo cô ra vườn hoa.

Trình Ly Nguyệt vì không muốn con trai nghe thấy, cô cố ý đi xa một chút, khi cô quay người, không ngờ anh ta ở quá gần cô nên cô thiếu chút đụng trúng ngực anh ta, cô vội lùi về sau ba bước, để cho an toàn.

"Cung Dạ Tiêu, nếu anh muốn tôi và con trai tiếp tục sống ở đây, tôi muốn có ước pháp tam chương với anh." Trình Ly Nguyệt ngước đầu, nói không nhượng bộ.

Cung Dạ Tiêu nhếch mày, giọng trầm thấp hấp dẫn vang lên, "Ồ! Ước pháp tam chương như thế nào?"

Trình Ly Nguyệt cắn răng nói, " Trước tiên, chuyện như tôi hôm qua không được xảy ra nữa, từ bây giờ trở đi, tôi và anh không được tiếp xúc da thịt, thứ hai, tôi sẽ khuyên con trai ngủ riêng, ngủ với tôi hoặc ngủ với anh, sẽ do cậu nhóc quyết định, tôi không can thiệp, thứ ba, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh."

"Bất cứ quan hệ gì? Vậy chúng ta cùng nhau sinh ra một đứa con, tính là quan hệ gì?" Anh ta giả vờ khó hiểu, cười hỏi.

Trình Ly Nguyệt thấy anh ta hoàn toàn không có thái độ nghiêm túc lắng nghe, giận đến mặt đỏ cả, " Được thôi, hôm nay tôi sẽ dẫn con trai về nhà tôi, từ nay về sau anh đừng mơ gặp được nó nữa."

"Vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại hòa." Giọng trầm thấp của anh có mùi thách thức.

"Tùy anh, cho là anh mạnh tay giành con trai đi, không có tôi, con trai cũng không đồng ý sống cùng với anh đâu." Trình Ly Nguyệt đối với điểm này là có tự tin tuyệt đối.

Cung Dạ Tiêu nhíu chắt đôi mày đẹp, " Ý của cô là, tối nay cô muốn dẫn con trai về nhà ngủ?"

"Đúng vậy!" Trình Ly Nguyệt nói chắc nịch.

"Vậy được thôi! Vậy tan ca rồi cô đến đón nó đi!" Cung Dạ Tiêu buông ra một câu, nói nhẹ nhàng, " Tôi đói rồi, phải đi ăn sáng thôi."

Trình Ly Nguyệt nhìn thân hình anh tuấn mê người của anh ta dưới ánh sáng mặt trời, hoàn toàn ngây ra.

Tên này không phải rất để tâm đến con trai sao? Tại sao đột nhiên lại đồng ý cho cô dẫn con đi? Trình Ly Nguyệt nghĩ mãi vẫn không thông được điểm này, nói vậy là ước pháp tam chương ban nãy của cô đã vô hiệu rồi.

Được thôi! Cô sẽ dẫn con trai về nhà ở, đỡ phải ở đây tức giận anh ta, còn bị lợi dụng ức hiếp nữa.

Nghĩ vậy, Trình Ly Nguyệt về đến phòng ăn, ăn sáng cũng trở nên ngon miệng hơn, cô lén nhìn người đàn ông ngồi đối diện, vừa lúc anh đang nhai chậm rãi, cũng nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, Trình Ly Nguyệt vội cúi đầu xuống.

Tại sao, so độ to của mắt, mắt cô cũng không nhỏ mà!

Ăn sáng xong, Cung Dạ Tiêu lái một chiếc xe vô cùng không nổi bật màu đen từ hầm xe dưới lòng đất, nhưng giá trị của chiếc xe thể thao này thì lại vô cùng đắt, tiếng xe như tiếng gầm rú của một con thú hoang bá đạo lại hoang dã, đúng là phối hợp ăn ý với chủ xe đẳng cấp.

(P1) Tổng tài hỏi vợ: Bánh bao làm mai - Tịch Bảo NhiWhere stories live. Discover now