Chap 8

5.8K 502 25
                                    

Sáng sớm, canh lúc mẹ kế và Hain chưa thức dậy cô đã dọn đồ ra khỏi nhà, tất nhiên SeokJin đến đón cô đi.

Nơi SeokJin ở là một căn hộ trong một khu chung cư tầm trung, anh đã sắp xếp cho cô một căn hộ đối diện anh, như vậy sẽ dễ gặp nhau hơn. Cô khá hài lòng với ngôi nhà mới này, tuy có chút không quen vì chỗ lạ nhưng ít ra thời gian tới cô sẽ không hầu hạ ai nữa, cô sẽ được tự do trong ngôi nhà này, làm những gì cô thích.

Cả hai đã dành cả buổi sáng để trùng tu lại căn hộ của cô. Bàn bếp, bàn ăn, bàn ghế sofa, tủ lạnh, máy giặt, TV, giường, tủ quần áo này nọ đều có đủ nên cô chỉ cần mua thêm ít đồ cá nhân và đồ lặt vặt. Ban đầu cô có thắc mắc với SeokJin tại sao nhà mới dọn đến mà lại đầy đủ tiện nghi như vậy, nhưng anh chỉ trả lời qua loa rồi lãng sang chuyện khác.

(Như đã giới thiệu ở chap 3)
SeokJin là con nhà tài phiệt nên anh dư sức để kiếm một căn hộ tốt và có thể tự mình sắm những đồ dùng tiện nghi trong nhà cho cô. Đương nhiên những món đồ trong nhà đó của cô đều do anh mua và kêu người nhanh chóng lắp đặt vào hôm qua. Lúc cô hỏi anh không trả lời vì không muốn cô biết những thứ đó do anh mua, không phải anh sợ thân phận giàu có bại lộ mà chỉ sợ cô từ chối nhận những món đồ đó thôi.

Ngôi nhà quá đẹp quá tiện nghi nên chắc chắn tiền mua nhà cũng không rẻ. SeokJin đã mua nhà này cho cô, vậy coi như cô đang thiếu tiền anh. Nhưng cô cũng có phần thắc mắc, sinh viên chuyển lên Seoul như anh, lấy đâu ra nhiều tiền để mua trước căn hộ này cho cô thế kia?

"Căn hộ như vầy chắc là khoản tiền khá đắc, anh làm thế nào mà mua được nó nhanh như vậy?"

Bị cô hỏi anh đâm ra hơi lúng túng, lại gượng gạo thiếu tự nhiên

"À thì...à ừm...anh...à tiền mua nhà là anh thương lượng với chủ trước là trả trước 1/3, vì anh là sinh viên nên chủ trước cũng rộng lượng lắm!"

"Vậy anh đã trả bao nhiêu tiền?"

"À...bao nhiêu nhỉ?"

"?"

"À...chỉ 100.000 won...à không là 1.000.000 won mới đúng haha..."

Bị ánh mắt nghi hoặc của cô nhìn mà làm SeokJin nhất thời thầm hoảng loạn mà nói đại một con số khá vô lí, rồi định hình lại thì cho ra tiếp một con số khác nhưng đã tạm hơn một chút, anh nhìn cô cười ngốc.

Ami hơi nghi ngờ một chút nhưng cô cũng không hỏi gì thêm. Cô lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc còn đang lỡ dỡ, miệng khẽ nói

"Hiện giờ em cũng không có nhiều tiền, bao nhiêu đó thì em sẽ cố gắng kiếm việc làm thêm để trả lại cho anh"

"Em không cần phải trả đâu, cứ coi như anh tặng quà cho em trước sinh nhật được chứ?"

"Không được đâu! Phải trả cho anh chứ! Anh cũng chỉ là sinh viên như em thôi, tiền anh chắc cũng phải dành dụm nhiều mới có, đừng có hào phóng với bạn gái quá mức như vậy!"

"Nếu em đòi trả thì em có làm thêm đến chục năm cũng không trả đủ cho tất cả" - SeokJin nhìn cô mỉm cười nói thầm tròn lòng.

Em Đã Có AnhWhere stories live. Discover now