Chương 9: Tương tư khổ (1)

403 18 0
                                    


Trần Tiêu thấy kế hoạch của mình vì bị một tên tiểu bạch kiểm chặn ngang mà phá hỏng thì tức tối, ra lệnh cho đoàn người chuẩn bị "anh hùng cứu mĩ nhân" trở về.

Đúng a, cái toán cướp kia là do hắn bỏ bạc ra thuê, chỉ là một đám côn đồ nhìn hung tợn một chút mà thôi. Theo kế hoạch hắn sẽ bất ngờ lao đến cứu người, chiếm lấy hảo cảm của Dương Du. Nào ngờ Lâm Khải Triều một cước phá hỏng kế hoạch của hắn, này giận thực sự nuốt không trôi!

"Công tử, tra được rồi tra được rồi" tay chân hoan hỉ chạy vào thông báo, Trần Tiêu nhướng mày, ý bảo mau nói. "Tên thiếu niên kia là tân lang của Khanh đại tiểu thư a, quả là thân thủ danh bất hư truyền, mặc dù nhìn qua như cái thư sinh nhu nhược, lại...."

"Đủ rồi, ta chỉ cho ngươi đi tra thân thế, ai mượn ngươi ngồi ton hót hắn trước mặt ta. Lui ra" Trần Tiêu cau mày, tên tân lang này vốn dĩ xuất hiện đã rất kì lạ rồi, thân thế thực sự còn không tra nổi, không hiểu có liên hệ gì với Dương gia, nếu có quen biết chắc hẳn sau này sẽ rất khó dùng cách tiếp cận Dương Du!

Đúng lúc này Trần Vượng đi vào, thấy nhi tử có vẻ mặt rối rắm không khỏi ân cần hỏi han một chút.

"Tiêu nhi con làm sao đây?"

"Cha đã về rồi sao, chuyến hàng lần này tốt chứ?" Trần Tiêu đánh trống lảng, không có vẻ muốn trả lời câu hỏi kia.

"Tốt a, bất quá Dương huynh bên kia vừa nhắc nhở ta đi đường cẩn thận chút, chuyến hàng nhà hắn hai hôm trước còn gặp cướp đâu! Huynh ấy cũng đã trình quan phủ muốn tóm gọn chúng để sau này khỏi lo sợ" Trần Vượng hứng thú kể, thấy nhi tử quan tâm đến việc buôn bán làm hắn rất vui99 mừng, trước kia đều là hết sức gượng ép.

Trần Tiêu nghe vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh, quan phủ mà điều tra ra thì không phải lên đến đầu mình hay sao? Haizzz việc đã không xong còn gây họa, hắn là hối hận rồi 益.

________________

"Tô Nhi, muội đánh đàn càng ngày càng hay nha, nhưng mà thủ khúc này thật lạ tai, là muội tự nghĩ ra sao?" Dương Du ngồi đối diện Tô Thị, ánh mắt phát ra sùng bái.

Tô Thị khẽ cong khóe môi lên, không nói gì mà chỉ gật gật.

Trong hai năm này nàng thực sự trưởng thành, không những cầm kĩ tinh thông mà việc quản lí gia sản cũng rất thành thạo. Trong lúc giơ tay nhấc chân tỏa ra nồng đậm phong vận của thiếu nữ thành thục, làm Dương Du không khỏi ngây dại.

"Ngày mai là sinh thần mười tám của Du, có muốn ta tặng quà gì hay không?" Tô Thị nhẹ nhàng hỏi, mày ngài khẽ nhướng nhìn Dương Du, ánh mắt như cũ sâu như đáy hồ, trong hồ duy nhất có hình ảnh Dương Du. Nàng trở nên thành thục ổn trọng rất nhiều, không còn là tiểu cô nương ngày xưa ngây ngô không hiểu sự đời. Thời gian này nàng hiểu ra rất nhiều, trong đó có tình cảm từ lâu dành cho Dương Du, chính là thâm tình không đổi.

Từ khi mình mất đi thân ca ca, rồi mất cả thân nương, người này đã luôn ở bên làm chỗ dựa cho nàng, an ủi vỗ về nàng, còn cho nàng một ngôi nhà mới, cuộc sống mới. Người ấy ôn nhu săn sóc, sẽ luôn ôm nàng vào lòng những khi trời mưa giông sấm, chớp, sẽ luôn lo lắng quan tâm cảm xúc thất thường của nàng. Trước kia còn nhỏ không hiểu thì bây giờ nàng càng thật lòng cảm thán, trên đời sẽ có ai quan tâm nàng như vậy sao?

[ BH ][ Tự Viết ]Tô Thị chuyện chưa kểWhere stories live. Discover now