Chương 2: Tuổi Thơ

464 20 2
                                    

Tô Thị dần dần quen với gia đình mới, nàng cũng đã tự mình chuyển đến căn phòng trống rỗng ngày nào, tự mình trang trí theo ý thích, ngập tràn vui vẻ.

Mỗi sáng, Dương Du theo thầy học võ ngay trước sân, mới 11 tuổi nhưng đã có thể đánh bại một người trưởng thành. Tô Thị theo thói quen ngồi trước hiên nhà, chống cằm dõi theo Dương Du, trong lòng không khỏi nhớ đến hôm trời mưa nọ, thiếp đi trong vòng tay ấm áp, an toàn,ánh mắt dần nhu hòa.

Dương Du quệt mồ hôi trên trán, cười rộ lên bước về phía Tô Thị. Mỗi ngày sau khi tập võ xong, nàng đều hứa mang Tô Nhi đi chơi mà.

"Du... ah.... có mệt không" Tô Thị mỉm cười đứng dậy, đưa khăn tay giúp Dương Du lau mồ hôi. Lúc nãy nàng có chút thất thần nhìn khuôn mặt anh tuấn nhưng có chút non nớt của Dương Du, lúc mệt sẽ trắng bệch như tờ giấy, khi cười rộ lên, như tỏa ra ánh nắng bình minh ấm áp. Tô Thị cười khẽ trong lòng, Dương Du thật khả ái a, mọi người gần đây thường hay nói đùa với nàng, sau này sẽ làm vợ cậu ấy, làm nàng không hiểu sao lại có chút chờ mong.

Dương Du khẽ cúi đầu nhìn Tô Thị, dạo gần đây có Tô Thị, cuộc sống vui vẻ lên rất nhiều, học võ cũng không còn gượng ép như trước, nàng càng muốn học giỏi võ, sau này sẽ bảo hộ được Tô Thị.

Mỗi khi cùng Tô Thị đi chơi, Dương Du luôn rất lúng túng chân tay chẳng biết đặt ở đâu, chẳng biết nói gì. Nhưng ngày qua ngày, khoảng thời gian đi chơi cùng Tô Thị luôn là vui nhất. Nàng cầm lấy khăn tay Tô Thị đưa, tự mình lau mồ hôi, lại gãi đầu lúng túng đứng ngây ra.

"Hôm nay Du hứa đem Tô Nhi đi ra con hồ ngoài làng chơi đúng không a, giờ đi luôn há?" Tô Thị tự nhiên nói, cô vốn nhỏ hơn Dương Du, cha nương cũng gọi cô là Tô Nhi, này Du gọi cũng vậy đi.

"Uh....hồ hơi xa, Tô Nhi có dám đi ko" Dương Du khẽ đảo mắt nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Tô Thị, lí nhí nói như đang thì thầm.

"Có Du thì có gì phải sợ đâu... haha" Tô Thị tự tin cười, nhìn mặt ngây ngô của Dương Du, lại muốn có trêu đùa một chút. "Hay là Du không dám đi a" Tô Thị ra vẻ tà ác nhìn nhìn Dương Du.

"Nào có, mới không sợ đâu!" Dương Du chắc nịch nói, tuy có hơi xa nhưng nàng cũng đã từng đi đến đó rồi, không có gì đáng sợ hết. Nhưng lần này mang theo Tô Thị, vẫn cẩn thận thì tốt hơn, Dương Du tay nắm chặt kiếm gỗ, ra vẻ tự tin dẫn đường.

Tô Thị khúch khích theo sau Dương Du, nhìn bộ dáng của ai đó thật mắc cười a.

Con hồ này ở giữa 2 làng, Dương Du cùng Tô Thị đi nửa canh giờ liền đến, cũng có hơi mệt nhọc. Dương Du cười toe chỉ về phí đằng trước, con hồ không quá lớn, lấp lánh ánh mặt trời phóng ra, hơi chói mắt.

Tô Thị cũng bắt đầu hồi hộp, nàng là lần đầu đến đây, vốn dĩ nàng rất sợ nước, lại không biết bơi nên cũng không dám lại gần mấy nơi này, sẽ nguy hiểm. Nhưng giờ đi theo Dương Du, cũng bớt lo lắng, chắc chắn Du sẽ không để mình có chuyện gì.

Hồ nước xanh biếc màu ngọc bích, làm ai nhìn vào cũng không khỏi nhìn thêm lần nữa, như viên ngọc sáng trong mộng ảo vậy, hơi không chân thực.

[ BH ][ Tự Viết ]Tô Thị chuyện chưa kểWhere stories live. Discover now