Chương 6.2 - Lộ Diện (2)

10.4K 632 43
                                    

" Quốc, anh ở đâu?

Chính Quốc bên này nghe giọng nhừa nhựa của đại bảo bối phát hiện thân ảnh đáng yêu vừa thức giấc đã đi tìm mình, trong lòng lại trào lên ngọt ngào. Vợ nhỏ thức dậy đã muốn tìm anh nhõng nhẽo rồi, thật không biết sau này làm sao trở thành bố nhỏ của tiểu bảo bối đây!? Đến lúc đó, chẳng phải sẽ là gia đình một người lớn và hai đứa trẻ sao? Thật không nghĩ ra sau này gia đình ba người sẽ thành cái dạng gì! Bất quá chỉ cần có cậu và tiểu bảo bối, bất kể nơi đâu anh cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Nghĩ đoạn anh vẽ ra nụ cười ôn nhu, đặt tách trà xuống liền xoay người nhanh chóng tiến đến trước cửa phòng, ôm cậu xuống cầu thang. Đặt cậu ngồi trong lòng mình, anh mới ôn nhu thì thầm vào tai cậu:

" Bác sĩ Châu mới tới định khám thai cho em."

Ba chữ bác sĩ Châu lập tức dọa sợ Kim Thái Hanh, hoàn toàn đánh bay cơn buồn ngủ đi xa. Chính là từ sau khi bác sĩ Châu nói lọai quan hệ mạnh mẽ khiến cậu có bảo bối nhỏ, mỗi lần gặp ông cậu liền cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tỉ như lúc này vừa nghe thấy tên ông liền đẩy Chính Quốc tránh xa mình, cảm thấy cả mặt đều nóng ran, cúi thấp đầu che giấu hai má phúng phính đỏ hồng. Chuyện riêng tư như vậy cũng bị biết rồi, hàng tháng còn phải gặp lại ông ấy, làm sao có thể không xấu hổ chứ? Lại nói, lão công của cậu cũng thật là mặt dày tám thước đi! Lần nào bác sĩ Châu tới cũng đon đả đón tiếp, không chút ngại ngùng nào, còn cư nhiên đối với cậu thân thiết như lúc chỉ có hai người, thật là làm người ta xấu hổ muốn chết!

" Bác sĩ Châu, chào chú."

" Thái Hanh, lần nào cũng chào chú một câu như vậy sao? Chú rốt cuộc đã làm gì khiến cháu bài xích như vậy?"

" Ách... cái này...."

Kim Thái Hanh căn bản cả ngày "cái này" như vậy cũng chưa thể đưa ra nguyên do, chuyện này là kỳ thực khó nói mà! Cho nên đến khi khám thai xong, cũng xác định thai nhi bình thường không có vấn đề gì, bác sĩ Châu đành thở dài một hơi bỏ cuộc hỏi lý do của con người đang tìm cớ nhìn ra chỗ khác kia. Cuối cùng Chính Quốc đành tiễn ông ra cửa, nhân tiện nói một câu:

" Đều là vì Hanh biết chú nói hai chúng cháu quan hệ mạnh mẽ mà có tiểu bảo bối nên xấu hổ, chú tốt nhất đừng để tâm."

Bác sĩ Châu nghe xong liền cười ha hả, tháo bỏ khúc mắc mấy tháng nay lập tức vui vẻ ra về. Nhìn xem nhìn xem, Kim Thái Hanh kia rõ ràng là một nam nhân đã hai mươi mấy tuổi đầu vẫn còn mắc cỡ chuyện như vậy, thật sự bại dưới tay Chính Quốc kia cũng không có gì bàn cãi mà! Con người đó ông không tìm ra một phân giả dối, cảm xúc gì cũng là rất thật, khác xa với cô gái họ Lương kia, tại sao hai vợ chồng họ Điền kia vẫn cố chấp chứ? Aiyo, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh mà.

===

Hôm nay trời trở gió, thời tiết như vậy thai phụ kì thực dễ ngủ. Kỳ thực hôm nay cậu đã ngoan ngoãn đi ngủ trưa sớm hơn mọi ngày một tiếng đồng hồ, bình thường đã kì kèo anh chiều nay cho thêm món đùi gà rán vào khẩu phần ăn rồi. Anh đương nhiên tranh thủ lúc cậu ngủ muốn giải quyết công việc một chút, chính là từ khi biết cậu phải cực khổ mang thai tiểu bảo bối liền đem công việc trọng điểm của công ty giải quyết một lần ba ngày hai đêm, sau đó liền đem việc vụn vặt còn lại về nhà, tranh thủ lúc cậu ngủ mà hoàn thành. Bởi vậy hôm nay anh như mọi khi xoa đầu cậu một cái, chắc chắn cậu đã ngủ liền xoay người tiến về cửa muốn rời đi đến thư phòng.

"Baobei... baobei..."

Anh đi ra đến cửa lại bị tiếng điện thoại của cậu giữ chân, bất đắc dĩ không muốn cậu tỉnh giấc bèn tiến lại bên giường cầm máy lên. Có điều màn hình lại đang sáng tên Lương Ái Hoa, vừa nhìn liền khiến anh nhíu mày. Cô gái này trước đây phụ lòng tin của anh, gây bất hòa hôn nhân của vợ chồng anh, làm đại bảo bối cùng tiểu bảo bối đau lòng. Anh rõ ràng có nói sẽ xử lý cô ta cho tốt, nhưng hơn tháng nay đều bận chăm sóc cho cậu, cũng quên đi chuyện cô ta gây ra. Nào ngờ cô ta không biết điều phải trái, lúc này còn dám gọi điện tới cho cậu. Nhìn qua cũng thấy đây tuyệt đối là không có ý tốt! Anh một phút cũng không do dự ấn nút nghe, chỉ là không vội lên tiếng, bên kia đã truyền tới loại giọng chua ngoa khiến anh nhăn mặt, trước kia cô ta cũng không có loại giọng này:

" Alo!? Kim Thái Hanh, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy của tôi! Họ Kim nhà cậu làm con rùa núp trong mai cũng giỏi lắm, hơn tháng nay tôi gọi đều không bắt máy. Cậu bây giờ mới thật đáng thương, từng giờ từng phút đều cố giữ chân một người không còn tình cảm với mình. Cậu cảm thấy ích kỷ không nghe lời rời xa anh ấy là khôn ngoan sao? Cậu không biết Chính Quốc anh ấy là người con có hiếu tới mức nào, ba mẹ anh ấy cả đời không chấp nhận cậu, cậu nghĩ mình liền được anh ấy bảo hộ cả đời sao? Cậu không nghĩ tới khi ba mẹ anh ấy chết đi cũng sẽ không có người bê ảnh, thờ cúng sao? Đứa mồ côi như cậu từ nhỏ đã không có ai dạy dỗ yêu thương, bây giờ trở thành loại nhân cách đáng khinh như vậy thật đáng mà!!!"

" Lương Ái Hoa!!"

Anh cong môi mỏng phát ra ba chữ, tựa như là không kìm chế nổi mình nữa. Quả thực lời Lương Ái Hoa kia nói quá cay độc, mỗi câu mỗi chữ đều chạm tới điểm đau đớn nhất của đối phương mà chọc ngoáy. Ngay cả anh nghe còn cảm thấy cô ta giống như con rắn độc phun ra nọc của mình khiến cậu không thể kháng cự, thử hỏi chính cậu đối mặt sẽ cảm thấy ra sao chứ? Chẳng trách trước đây cậu vừa không tìm được anh liền nổi cáu như vậy. Ngoài việc ức ách trong người vì có tiểu bảo bối, chính là bị những câu nói của họ Lương kia đả kích nặng nề. Đến mức bất an không nói thành lời, đến mức sợ hãi chuyển thành tức giận. Trước đây thực sự là trách lầm cậu rồi!

Bên kia giống như nghe được giọng vừa khác lạ vừa quen thuộc, trong một khắc lập tức im bặt, một tiếng ho he cũng không có. Cũng không phải là chỉ có sợ hãi khi nãy đều bị anh lo sợ, phần lớn là đang tính mưu kế để chối bỏ lời nói khi nãy. Bằng không, với tính cách của Chính Quốc , cô hiểu rõ kết cục của mình khẳng định không sáng sủa.

| KookTae Ver | [ Hoàn ] Nhà Có Thai Phụ Where stories live. Discover now