Ngoại truyện: Đêm đầu của Huyền Cơ

5.7K 310 20
                                    

Trong tất cả các vị phi tử, chỉ duy nhất một mình Khổng Huyền Cơ sau khi khôi phục trí nhớ vẫn chưa được thị tẩm. Sở dĩ Cổ Tịch không đụng đến nàng cũng bởi vì Khổng Huyền Cơ thật giống một con công xòe đuôi cao ngạo, muốn đụng đến nàng hầu hết phải chịu được sự khinh bỉ của nàng, hệt như sự ban phát của nữ hoàng dành cho thứ dân hạ tiện.

- Ngưng tỷ..

Trong thư phòng, Huyền Cơ ôm chầm lấy eo của Ngữ Ngưng, ngăn không cho nàng ấy đọc sách nữa, hai chữ Ngưng tỷ kéo dài từ nhà các nàng đến tận Nguyên Thụy. Ngữ Ngưng hơi nhíu mi lại, hỏi:

- Có chuyện gì?

Huyền Cơ cũng không phải nóng vội gì, nhưng nàng không hiểu sao Cổ Tịch cứ không chịu chạm vào nàng, rõ ràng là các nàng cứ nằm cạnh nhau mà lại không động chạm.. Nàng thật tức giận, cũng thật oan ức, phải đem chuyện này cáo trạng cho Ngưng tỷ.

- Chị.. Tịch không chịu chạm vào em..

Huyền Cơ đem uất ức tích tụ mấy tháng nay kể cho Ngữ Ngưng nghe, Ngữ Ngưng hơi nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ gì đó, sau đó nói: - Chuyện phu thê kiếp trước có làm qua rồi, không tính chưa đụng qua.

- Ngưng tỷ... Không tính vậy được... Cổ Tịch không chạm vào em có phải không yêu thương em không? Để em còn rút lui...- Huyền Cơ đem đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Ngữ Ngưng, chỉ hi vọng chị cả động lòng la rầy Cổ Tịch vài câu.

Ngẫm lại cũng thấy đúng, tại sao Cổ Tịch không động vào Khả Thanh, không phải kiếp trước cũng có chút yêu thích, có chút tuyệt vọng níu kéo sinh mệnh nhau sao? Ngữ Ngưng khép quyển sách lại, đặt quyển sách xuống bàn, nói:

- Chị giúp em, sau này chị có việc nhờ em nhất định phải giúp, chịu không?

Đương nhiên Huyền Cơ đồng ý, nàng gật đầu một cái, vỗ ngực mình một cái: - Chỉ cần Huyền Cơ có thể, nhất định sẽ giúp chị!

Không phải Huyền Cơ khinh bỉ Cổ Tịch, nhưng trong tâm nàng nghĩ là nữ nhân thì phải có 'giá' một chút, phải hừ hai ba tiếng, la mắng Cổ Tịch hai ba tiếng, sai bảo Cổ Tịch hai ba lần, như vậy thì mới không bị coi là tùy tiện. Nhưng nàng không biết Cổ Tịch cố kị nàng từ kiếp trước, vì hai người là bạn thân, trong nội tâm của Tịch luôn có cảm giác như loạn luân, mà Huyền Cơ lại hách dịch, cho nên chuyện phu thê nên không nên miễn cũng miễn cả mấy tháng.

- Vậy được, tối nay là thứ hai, để chị nhắc với Cổ Tịch.

Tối đến Ngữ Ngưng còn chưa từ nhà tắm ra đã thấy đầu Cổ Tịch lấp ló sau cánh cửa nhà tắm, mái tóc dài mượt được cột gọn lên sau đuôi để nhìn lén rõ hơn. Nếu không phải Ngữ Ngưng quá quen thuộc với gương mặt xinh đẹp này của Cổ Tịch nàng đã hét toáng lên rồi. Choàng một chiếc khăn tắm quanh ngực, Ngữ Ngưng hừ một tiếng, nói:

- Em lấp ló làm gì?

- Nhìn mỹ nhân tắm- Cổ Tịch giúp Ngữ Ngưng sấy tóc ướt, tuần trước quên mất ngày của Ngữ Ngưng, sáng đến chở nàng ấy đi làm bị nàng ấy mắng cho một trận rõ to.

Ngữ Ngưng nhắm mắt tận hưởng bàn tay mềm của Cổ Tịch luồn trong tóc mình, nàng thích nhất cảm giác thoải mái sau khi vứt hết mệt mỏi bên ngoài, chỉ có Cổ Tịch ở nơi này, chỉ có sự ôn nhu của Cổ Tịch ở bên nàng.

[BHTT][NP][Tự Viết] Đế Vương LuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ