Chương 8: Đối diện bất thức

Bắt đầu từ đầu
                                    

Rốt cuộc là sao đây?

- Ngươi tên Mộ Dung Ly đúng không?

- Đúng! - Nam tử gật đầu - Ta là Mộ Dung Ly.

- Ngươi có biết tới Dao Quang quốc không?

Mộ Dung Ly lập tức sa sầm nét mặt, nhắc đến chuyện quá khứ làm y không vui. Y đã cố quên đi rồi, không muốn nhớ lại nữa.

- Dao Quang là cố quốc của ta, nhưng vốn đã diệt vong từ lâu. Mong là sau này ngươi đừng nhắc tới Dao Quang trước mặt ta.

Nói xong, y xoay người ra ngoài, bỏ lại Chấp Minh ngơ ngác ngồi trên giường. Nam tử kia chính là Mộ Dung Ly, vương tử Dao Quang mà hắn thương yêu. Nhưng tại sao lại nói không quen hắn? Nhìn ánh mắt đó, hiển nhiên là Mộ Dung Ly nói thật, không có nửa phần dối trá. Rốt cuộc là vì sao? Chấp Minh hắn không cách nào lí giải được.


- Ngươi có nghĩ đến hết đời cũng không nghĩ ra được đâu. Đến ta còn phải bó tay mà.

Từ ngoài cửa truyền đến giọng nam tử trầm ấm dịu dàng. Chấp Minh ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc đến mở tròn mắt. Người tới là một nam nhân mặc y phục trắng như tuyết, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú xuất trần tựa thần tiên. Nụ cười nhẹ như có như không tràn ngập phong tình. Tiên khí toát ra từ mỗi cái giơ tay nhấc chân khiến cho người ta thoáng có cảm giác không chân thực. Theo sau là Mộ Dung Ly, một thân hồng y rực rỡ chói mắt, khí chất lạnh lùng tương phản hoàn toàn. Hai người đứng cạnh nhau... Chấp Minh cảm thấy trong lòng trào ra cảm giác khó chịu vô cùng. Hắn... ghen tị!

- Đừng có nhìn ta nữa. Ta biết ta rất tuấn tú, nhưng ngươi cũng không cần nhìn như muốn lột hết y phục ta xuống thế đâu.

Một câu nói ra suýt chút nữa đã khiến Chấp Minh nghẹn họng. Ánh mắt của hắn giống muốn lột y phục chỗ nào?

Nam nhân áo trắng cười lớn, vuốt lọn tóc bên tai, ung dung thoải mái đi tới bên giường Chấp Minh, nói:

- Được rồi, không trêu chọc ngươi. Ta là Bạch Nguyệt Đình, sư phụ của A Ly. 

Sư phụ của A Ly? Y vẫn luôn nhắc tới người này từ nãy đến giờ, Chấp Minh còn tưởng là một ông lão râu tóc bạc phơ, hóa ra lại trẻ trung anh tuấn thế này sao? Hắn không tự chủ được mà trong ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt Đình có thêm một tia thù địch mờ nhạt. Gọi A Ly thân mật như vậy, tên đó là để cho người khác gọi sao?

Bạch Nguyệt Đình biết Chấp Minh đang nghĩ gì, nghiêm mặt nhẹ cốc đầu hắn một cái:

- Ghen cả với ta? Ngươi không xứng đâu. Nếu ta muốn có được A Ly thì đã không cứu ngươi về đây. Yên tâm, ta sống mấy trăm năm rồi, sẽ không tranh giành với một tiểu bối mới hơn hai mươi tuổi. Ngươi không cần thắc mắc về bề ngoài của ta, ta không phải phàm nhân như ngươi, dĩ nhiên sẽ không có sinh lão bệnh tử. Muốn biết về ta, ngày tháng sau này còn dài. Việc trước mắt ngươi cần quan tâm là A Ly và Thiên Quyền cố quốc của ngươi.

Chấp Minh càng nghe càng rối tinh rối mù. Cái gì mà sống mấy trăm năm, rồi lại còn không phải phàm nhân? Thôi thì mặc kệ đi, Bạch Nguyệt Đình nói đúng, quan tâm A Ly cùng Thiên Quyền là được rồi.

- Bạch tiền bối, vậy người nói cho ta nghe, sao A Ly lại ở đây? Còn nữa, tại sao y không nhận ra ta? 

Bạch Nguyệt Đình gật gật đầu, kiếm cớ bảo Mộ Dung Ly ra ngoài để mình nói chuyện với Chấp Minh. Mộ Dung Ly cũng rất ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, không cự lại một câu đã xoay người bước đi. Còn lại hai người, Bạch Nguyệt Đình mới chậm rãi kể lại chuyện xảy ra.

Hắn vốn sống cùng một đồ đệ khác và một con chim điêu lớn. Hiện giờ đại đồ đệ đã rời khỏi đây, chim điêu đang ở bên ngoài. Ngày đó, là chim điêu trong lúc đi săn mồi phát hiện Mộ Dung Ly nên cõng y về đây. Cụ thể Mộ Dung Ly gặp chuyện gì thì Bạch Nguyệt Đình không biết, nhưng trước nay chim điêu không tùy tiện mang người về bao giờ, nên hắn mới cẩn thận để ý. Phát hiện thân thế Mộ Dung Ly cũng giống như đại đồ đệ của hắn, có liên quan đến bát tinh kiếm cùng Lục Nhâm truyền thuyết nên đã thu nhận y làm đồ đệ, cứu chữa cho y.

- Lục Nhâm truyền thuyết? Người cũng biết chuyện này? - Chấp Minh nhíu mày. Cũng chính vì cái gọi là Lục Nhâm truyền thuyết này đã khiến hắn và A Ly xảy ra xung đột.

Bạch Nguyệt Đình có chút mất tự nhiên, sờ sờ mũi:

- Lục Nhâm truyền thuyết cùng tám thanh kiếm kia liên quan đến ta. Các ngươi, những người có vận mệnh gắn với tám thanh kiếm đó, xem như đều là đồ đệ của ta. Lăng Quang, Cừu Chấn, Giản Tần, Tề Chi Khản, Công Tôn Kiên, Cấn Mạc Trì đã chết, là do lỗi của ta, giờ còn mấy người các ngươi, ta phải lo cho tốt. Chuyện này sau này ngươi sẽ rõ. Bây giờ, ta nghĩ ngươi nên quan tâm A Ly mới đúng. Nó bị mất một phần ký ức, không may trong đó có ngươi. Ký ức của nó hiện tại, chỉ dừng lại ở lúc người bạn tri kỷ gì đó của nó vì cứu nó mà nhảy xuống tường thành Dao Quang quốc. Chuyện sau này của hai ngươi, phải do ngươi tự mình cố gắng rồi. 

[Thích khách liệt truyện] [Đam mỹ] Nhất Sinh Nhất NiệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ