Chương 46: Khó Có Thể Quen Biết Nhau

2.3K 26 0
                                    

Nhân viên bán hàng thấy vẻ mặt Diệp Phi, trong lòng nghĩ tổng giám đốc vẫn đẹp trai như thế, lập tức muốn đến trước mặt tổng giám đốc, hi vọng Diệp Phi có thể chú ý đến mình. Nhưng Lâm Hiểu còn nhanh hơn một bước chạy đến trước mặt Diệp Phi: "Phi, sao anh lại đến đây? Không có chuyện gì lớn, những người này không biết tốt xấu, lại dám ở trước mặt mọi người vũ nhục em." Trong mắt Lâm Hiểu có khinh thường nhìn San San và Tuyết Nhi.

Lúc Tuyết Nhi thấy Diệp Phi, định lên tiếng gọi anh Phi nhưng một khắc Lâm Hiểu đi qua kia, Tuyết Nhi lại nghĩ bây giờ bọn họ đã là vị hôn phu, hôn thê của nhau, mà mình cũng có Âu Dương Thần, bây giờ sợ là không thích hợp quen biết nhau. Mặc dù trong tiềm thức Tuyết Nhi không thích Lâm Hiểu nhưng anh Phi đã cứu mình, mà có nhiều ân tình đối với mình như vậy. Hai năm nay đều do anh Phi cẩn thận chăm sóc, cũng để cho mình học tập nhiều như vậy, Tuyết Nhi không hề muốn làm khó Diệp Phi, cho nên cứng rắn dừng cước bộ, chỉ sững sờ nhìn Diệp Phi.

Diệp Phi từ xa nghe Lâm Hiểu mắng Tuyết Nhi những lời này, tưởng rằng Tuyết Nhi ở chỗ này nhưng ánh mắt quét qua bốn phía, cũng không thấy người trong lòng kia, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Diệp Phi cũng không thèm nhìn Lâm Hiểu một cái, quay đầu hỏi nhân viên bán hàng: "Chuyện gì xảy ra?"

"Tổng giám đốc, là như vậy..."

"Phi, là hai kẻ nghèo hèn này muốn cướp chiếc váy mà em nhìn trúng." Nhân viên bán hàng vừa định nói chuyện đã xảy ra, Lâm Hiểu đã ngắt lời của nhân viên bán hàng.

"Buồn cười. Rõ ràng là tôi cùng Tuyết Nhi nhìn trúng chiếc váy này trước, nhưng vị hôn thê của anh đột nhiên chạy đến nói muốn chiếc váy này, lại còn nói vũ nhục chúng tôi, nói chúng tôi là ăn trộm, kêu bảo vệ đuổi chúng tôi ra ngoài. Tổng giám đốc Diệp, Diệp Thị các anh đối xử với khách hàng như vậy à?" Lúc San San vừa mới nhìn thấy Diệp Phi cũng bị Diệp Phi anh tuấn hấp dẫn, nhưng thấy Lâm Hiểu kẻ xấu cáo trạng trước như vậy, tâm tư thưởng thức trai đẹp không còn, chỉ còn lại lửa giận.

Diệp Phi không vui lườm Lâm Hiểu một cái. Người phụ nữ này thật sự là càng ngày càng quá phận, bây giờ chỉ là vị hôn thê còn dám ở công ty mình làm càn như vậy. Mắt Diệp Phi nhìn nhân viên bán hàng nơm nớp lo sợ bên cạnh: "Là như vậy sao?"

"A, ngạch, là hai vị tiểu thư này đến trước..." Nhân viên bán hàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Diệp Phi, không tự chủ được nói thật. Nhưng sau khi nói xong, thấy ánh mắt muốn giết người của Lâm Hiểu thì mới phát hiện mình tại sao có thể nói thật, không ngờ rằng, những lời nói này đã cứu mình a.

"Đủ rồi. Phi, anh nhìn bọn họ như vậy làm sao có thể mua nổi chiếc váy này, rõ ràng là đến ăn trộm."

"Cô. . ." San San vừa định mở miệng phản bác, lại bị Tuyết Nhi kéo tay lại, ánh mắt Tuyết Nhi ý bảo San San biết rằng mình không hề nghĩ muốn gây chuyện.

Mắt Diệp Phi không vui nhìn Lâm Hiểu, xoay người nói chuyện với San San và Tuyết Nhi: "Hai vị tiểu thư, là Diệp Thị chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, hai vị tiểu thư có thể ở cửa hàng chúng tôi lựa chọn hai bộ quần áo vừa ý. Vì cửa hàng chúng tôi xin nhận lỗi, hi vọng hai vị tiểu thư có thể tha thứ. Diệp Phi tôi ở chỗ này hướng hai vị nói xin lỗi." Thái độ Diệp Phi nho nhã, lễ độ làm cho San San cực kì hài lòng, mà Tuyết Nhi thấy anh Phi vẫn là anh Phi anh minh, lý lẽ kia thì cực kì vui vẻ.

"Phi, anh làm sao có thể..."Lâm Hiểu vội vàng mở miệng, nhưng nhìn đến ánh mắt Diệp Phi thì khiếp sợ, không tự chủ được ngậm miệng lại.

"Anh Ph... Diệp tổng đừng khách khí, việc này chúng tôi cũng có chỗ không đúng, nhận lỗi thì không cần. Chẳng qua người tới là khách, Diệp Thị coi khách hàng là thượng đế, hi vọng về sau đừng xuất hiện chuyện như vậy. Nếu vị hôn thê của anh thích chiếc váy này, chúng tôi đây tự nhiên sẽ không tranh đoạt với cô ấy nữa. Chuyện hôm nay đến đây đi, chúng tôi xin cáo từ trước." Tuyết Nhi thiếu chút nữa gọi ra anh Phi. Nghĩ đến tình huống bây giờ không nên quen biết nhau, nếu không thì Lâm Hiểu nhất định sẽ cùng anh Phi làm ầm ĩ một phen. Nói xong, Tuyết Nhi lôi kéo San San, muốn đi ra cửa.

"Chờ một chút." Lúc Diệp Phi nghe thấy giọng nói Tuyết Nhi, rõ ràng kinh ngạc sửng sốt. Đây là giọng nói của Tuyết Nhi nhưng không phải người kia: "Cô là Tuyết Nhi sao?" Diệp Phi nén vui mừng ở trong lòng, khẩn trương hỏi.

Thân thể Tuyết Nhi rõ ràng sửng sốt, chẳng lẽ anh Phi nhận ra mình sao? Ngụy trang như vậy còn có thể nhận ra sao?

"Phi, anh làm sao vậy?" Lâm Hiểu thấy Diệp Phi lôi kéo Tuyết Nhi, không khỏi tức giận. Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cả ngày chỉ biết Tuyết Nhi. Ngay cả bây giờ cùng tên Tuyết Nhi cũng muốn dây dưa sao?

"Tổng giám đốc Diệp, anh làm cái gì vậy? Vị hôn thê của anh vẫn ở đây, Tuyết Nhi bảo bối của tôi mới không biết người quý giá như vậy, còn không buông ra." San San có chút tức giận, không ngờ vừa mới cảm thấy có lễ độ vậy mà vào lúc này liền....

"Anh nhận lầm người rồi." Tuyết Nhi đè nén vui mừng cùng chua sót trong lòng, nhàn nhạt mở miệng.

Diệp Phi cẩn thận nhìn Tuyết Nhi. Nguời này sao có thể là người mình ngày nhớ đêm mong nhớ chứ, nhất định là mình quá nhớ Tuyết Nhi rồi. "Thật xin lỗi, chỉ là giọng nói của cô rất giống với một người bạn của tôi, xấu hổ." Diệp Phi thất vọng buông tay Tuyết Nhi ra.

"Không có việc gì, đi thôi." Tuyết Nhi mang theo San San đi ra ngoài. Thật ra Tuyết Nhi dường như muốn chạy trốn khỏi người này, cô sợ không cẩn thận mà gọi tên anh Phi ra. Ở ngay trước mắt cũng không dám thừa nhận, mùi vị rất khó chịu. Thật ra tình cảm Tuyết Nhi đối với Diệp Phi có chút phức tạp, không có rõ ràng như tình yêu với Âu Dương Thần, lại so với tình thân còn nhiều hơn một ít. Dường như bởi vì Diệp Phi đã từng nói Tuyết Nhi là vị hôn thê của anh, mà bây giờ lại có Lâm Hiểu, mặc dù Tuyết Nhi biết có lẽ lúc trước anh Phi không phải cố ý nói như vậy nhưng loại cảm giác này cũng không tốt lắm. Hình như là cảm giác bị người ta lừa, bị người vứt bỏ.

San San phát hiện sắc mặt Tuyết Nhi có chút không đúng, hoài nghi Tuyết Nhi thật sự quen biết Diệp Phi không. Những chắc không phải, nếu thật quen biết mà nói, vì sao không thể nhận biết nhau, chắc bởi vì vừa rồi bị đại tiểu thư kia vũ nhục mà không vui.

"Tuyết Nhi, đừng không vui. Chúng ta đến chỗ khác đi dạo, quên chỗ không vui này đi, một đám người điên mà thôi." San San căm giận nói.

Đúng vậy, đều đã qua. Hiện tại anh Phi có Lâm Hiểu, mà mình cũng có Âu Dương Thần. Thần đối xử với mình rất tốt, vẫn cứ như vậy đi. "Ừ, được, chúng ta đi dạo chỗ khác." Bỏ qua không vui vừa rồi, hai cô gái lại đi qua nhiều chỗ khác, chơi đùa thật sự vui vẻ, không biết lưu lại cái chiến trường đầy thuốc súng kia lúc này đã khai chiến rồi.

[FULL] Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh - Hạ Thủy Liên YNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ