Chương 207: Quyết định

337 26 5
                                    

Khóc mệt, mệt mỏi, thương tâm ngủ thiếp đi. . . . . .

Phác Xán Liệt đem thân thể Biện Bạch Hiền từ từ để trên giường bệnh, đem chăn đắp đến cổ cậu , sau đó dùng tay nhẹ nhàng chạm vào gò má tràn đầy nước mắt trước mặt.

Cậu sắp trở thành tân lang của người khác, cậu sẽ đứng bên người một người đàn ông khác, mặc áo cưới xinh đẹp trắng như tuyết, cầm tay nam nhân khác, cho hắn đeo lên chiếc nhẫn thề ước.

Hắn thật muốn nói với cậu, không cần xa cách anh, không cần gả cho người khác. Nhưng hắn không cách nào cùng một người sắp chết đi tranh chém giết. Chỉ là có lúc hắn nghĩ, mình là một người trong hắc đạo, cho tới bây giờ không chỉ là người xấu, là một ác nhân, cũng không chú ý chém giết tất cả đoạt vật cần tìm, không cần để ý tới cách nhìn của những người khác, nhưng là, nếu như hắn làm như vậy, người đầu tiên tổn thương . . . . . . Chính là cậu!

Từ khi nào bắt đầu, hắn thay đổi không quả quyết như vậy rồi hả ? Từ khi nào bắt đầu, hắn sinh động có tình cảm?

"Bạch Hiền. . . . . ." Hắn nhẹ giọng nỉ non, lúc cậu ngủ, to gan nói, "Nếu như anh nói không muốn em gả cho người khác, em sẽ ở lại bên cạnh anh sao? Em có không?"

". . . . . ." Biện Bạch Hiền ngủ say không có bất kỳ đáp lại.

Hắn canh chừng cậu ngủ, nhìn dáng vẻ cậu bình tĩnh, trên mặt lộ ra thống khổ, sau đó từ từ thu hồi tay mình, xoay người hướng cửa phòng đi.

"Rắc rắc!"

Cửa phòng bị đóng, nằm trên giường, khóe mắt Biện Bạch Hiền rơi xuống nước mắt trong suốt. . . . . .

"Em sẽ!"

Cậu ở trong lòng trả lời. . . . . .

. . . . . .

Ngoài cửa phòng bệnh

Phác Xán Liệt đi ra, dựa vào trên cửa phòng ngửa đầu nhìn nóc nhà trắng như tuyết.

Thật là nhớ tới khóc a.

Nhưng thân là đàn ông, sao có thể động một chút là rơi lệ?

Đưa bàn tay mới vừa đụng gò má cậu, giơ cao lên, nhìn những ngón tay. Mới vừa hắn cảm nhận được, cậu căn bản không ngủ, chỉ là đang giả bộ ngủ mà thôi. Cậu nhất định nghe được lời hắn nói, nhưng cậu lại giả bộ ngủ không có tỉnh lại, cho nên hắn biết đáp án của cậu.

"Chung Đại. . . . . . Đi ra đi!" Hắn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, thu tay trở về.

Chung Đại sải bước từ khúc quanh đi ra, đứng trước mặt hắn, cung kính cúi đầu hành lễ, sau đó cứng nhắc nói, "Điện hạ!"

"Cậu vẫn luôn đi theo ta, có chuyện gì không?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng lạnh lùng hỏi.

Chung Đại từ từ đứng thẳng người, đem văn kiện trong tay đưa về phía hắn nói, "Đây là Kim Chung Nhân và tôi hoàn thành, mặc dù đã dừng lại, nhưng đã hoàn thành phần lớn, cho nên tôi muốn hỏi điện hạ, hiện tại xử lý những thứ này như thế nào!"

[Longfic/Edit] ( ChanBaek) Bố tới rồi!! Cha chạy mau!! (Phần 2)Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt