Chương 206: Bằng lòng để em rời xa anh...

355 28 3
                                    

Py đã khóc khi dịch chương này ;____; Đau lòng quá đỗi mà TT^TT


Phòng bệnh

Chung Nhân vẫn nằm tĩnh lặng trên giường bệnh, máy đo nhịp tim bên cạnh phát ra âm thanh nhịp nhàng, sắc mặt hắn vẫn luôn tái nhợt không có một chút sức sống. Nếu không có bình ôxy phát ra tiếng nhè nhẹ, lờ mờ hơi nước, hắn thật giống như là một người đã chết , không còn sinh khí.

Đột nhiên. . . . . .

"Cạch cạch" cửa phòng mở ra, Biện Bạch Hiền tiến vào bên trong phòng bệnh, đi tới bên giường.

Lần này cậu rất bình tĩnh, tâm tình cũng không bất an như trước, cả người đều vô cùng an tĩnh, chỉ có thái độ vô cùng xót xa, lộ vẻ ưu thương rất chân thực.

Cậu từ từ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn tay Chung Nhân lạnh như băng.

"Chung Nhân . . . . . . Anh có thể nghe được thanh âm của tôi không?" Cậu nhẹ giọng mở miệng, cố nở nụ cười đầy chua xót

". . . . . ." Chung Nhân trầm mặc không có bất kỳ thay đổi, vẫn như cũ đắm chìm trong cơn hôn mê.

Biện Bạch Hiền học cách nói chuyện từ Thế Huân cùng Tuyết Lê , tiếp tục hơi cười cười nói, "Cám ơn anh đã cứu tôi thêm lần nữa, xem ra tôi lại nợ anh thêm một ân tình, thật là quá tệ, tôi phải làm thế nào để trả lại anh đây? Như thế này có được không? Anh nhanh lên một chút tỉnh lại,anh nói cái gì, tôi đều đáp ứng, dù phải làm trâu làm ngựa làm heo làm chó, thậm chí là làm con mèo con đáng yêu , tôi đều ưng thuận. Anh có thể nào tỉnh lại hay không????

". . . . . ." Chung Nhân như cũ không phản ứng chút nào.

Biện Bạch Hiền tiếp tục mỉm cười nhìn hắn, nói, "Anh thật là một đại ngốc, tại sao phải làm chuyện nguy hiểm như vậy? Tại sao muốn vì người như tôi mà từ bỏ tính mạng của mình? Ngu ngốc. . . . . . Đại Ngốc Nghếch. . . . . . Anh là người đàn ông ngu ngốc, đặc biệt ngu ngốc, ngốc nhất thế gian này.....

". . . . . ." Chung Nhân vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Biện Bạch Hiền bắt đầu cảm thấy chống đỡ không nổi, nét mặt xụ xuống, lộ ra vẻ thống khổ.

"Chung Nhân . . . . . ." Cậu lại một lần nữa kêu tên hắn, giọng run rẩy, "Anh mở mắt nhìn tôi có được hay không? Ngươi không cần phải chết có được hay không? Ít nhất cũng phải để cho tôi đền đáp ân tình của anh một chút chứ, cầu xin anh, sống lại đi, sống sót đi, tiếp tục sống thật khỏe mạnh đi. Chỉ cần anh còn có thể sống, anh muốn thế nào tôi đều đáp ứng anh. . . . . . Tôi sẽ nỗ lực yêu anh, sẽ đem hết toàn lực để yêu anh, sẽ từ từ làm bản thân yêu anh. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết khả năng , cho nên cầu xin anh. . . . . . Cầu xin anh cho tôi một cơ hội yêu anh. . . . . . Cầu xin anh cho tôi một cơ hội. . . . . . Dù là chỉ có một năm cũng tốt. . . . . . Dù là chỉ có một tháng cũng tốt. . . . . . Không cần chỉ có ba ngày, không cần chỉ có thể nằm ở trên giường, không được chết dễ dàng như thế. . . . . . Tôi cầu xin anh. . . . . . Chung Nhân . . . . . ."

[Longfic/Edit] ( ChanBaek) Bố tới rồi!! Cha chạy mau!! (Phần 2)Where stories live. Discover now