Chương 11: Thầm thương

232 36 8
                                    

Jungkook chẳng thể ngủ nổi vào đêm đó. Cậu đang buồn hết sức. Và tâm tình thì nát bấy nghiêm trọng. Trái tim của cậu vỡ nát mất rồi. Cậu vừa bày tỏ với mối tình đầu của mình, nhưng anh đã từ chối cậu.

"Em chẳng thể nhìn thấy tình cảm đó cho tới khi em chợt nhận ra mình đã yêu anh," Jungkook thủ thỉ khi cậu đứng lên khỏi chiếc ghế ngồi trước câydương cầm và tiến bước đến gần chàng trai đã khiến cậu đổ gục. Taehyung vẫn cứ giữ im lặng. Anh cần chút giây phút để suy nghĩ lại. Nhưng ánh mắt của anh lại không ánh lên chút hạnh phúc nào. Jungkook biết được rồi, câu trả lời dành cho cậu ấy. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho nó. Cậu biết được điều gì sẽ xảy ra, song vẫn mong rằng nó đừng đến. Cậu không muốn phải đối mặt với hiện thực này.

"Tôi xin lỗi em Jungkook," chàng trai kia cuối cùng cũng cất tiếng đương lúc anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Jungkook, nhưng rồi theo thời gian trôi đi ánh nhìn đó cứ mãi tránh đi để ngăn cho hai đôi mắt khỏi chạm nhau quá lâu, "Tôi chỉ có thể xem em như một người bạn. Tôi hiện tại chẳng thể nghĩ về em vượt quá cái mức ấy được."

Dù cho có biết trước mình sẽ bị từ chối, thì Jungkook vẫn thấy đau đớn. Dù cho chẳng tính là lớn lao gì, nhưng Jungkook vẫn có chút hy vọng nào đó len lỏi.

"Có chuyện gì với em vậy Jungkookie?" một giọng nói vui vẻ vang lên khi thân hình ấy đứng chắn trước Jungkook. Khi nhìn lên người kia, cậu nhận ra đó chính là Jimin.

"Vâng, chào anh," Jungkook lí nhí nói, không màng đến việc trả lời câu hỏi của chàng trai lớn hơn.

"Em lo lắng sao? Vì phải biểu diễn à?" Jungkook đã quên mắt rằng hôm nay là ngày mà họ sẽ biểu diễn bài hát mà họ nhận được trong lớp Ca hát và Thanh nhạc, và lớp Âm Nhạc nữa. Jungkook chỉ đáp lại anh bằng một cái thở dài, nhưng Jimin biết rằng đang có chuyện gì đó không ổn nơi cậu.

"Được rồi, bắt đầu với Kim Seokjin nào. Em sẽ biểu diễn bài hát và nhạc cụ nào thế?" các giáo viên trong lớp nói khi họ gọi anh lên.

"Boyfriend của Justin Bieber ạ, và em chơi đàn guitar," Seokjin đáp, khiến cho đám nữ sinh trong lớp rú lên vì hạnh phúc. Anh ta ngồi xuống bên cây đàn guitar và bắt đầu hát. Mọi người đều ấn tượng cực độ với chất giọng của anh ta. Một chất giọng thật đẹp và trong trẻo. Nó đem đến cho thính giả sự thoải mái, và đồng thời cũng rất êm dịu.

"Hoàn hảo. Tiếp đến là Kim Taehyung. Bài hát và nhạc cụ của cậu là gì?"

"Ừm... Bản Scream c-của Micheal Jackson, v-và em dùng đàn dương cầm ạ," anh chàng trả lời. Jungkook có thể thấy được sự lo lắng của anh. Anh đang lắp bắp và run bần bật lên, nhưng ngay khi những ngón tay ấy chạm đến phím đàn và bắt đầu lướt đi trên nó, anh như chìm đắm vào một thế giới riêng. Jungkook có thể nhận thấy, và cậu hoàn toàn bị thôi miên bởi chàng trai lớn hơn kia.

"Chán ngấy sự bất công ấy. Chán ngấy những toan tính. Những lời nói dối đáng kinh tởm ấy. Chúng có nghĩa lý gì chăng? Đạp đổ tôi xuống đi. Và tôi sẽ lại vùng lên. Tệ hại thế đấy. Toàn bộ những thứ chết tiệt ấy."

"Len lỏi trong bóng tối. Rồi lộ rõ trong ánh sáng. Các người nói với tôi rằng tôi lầm rồi. Và các ngươief cố chứng tỏ mình đúng. Các ngươi bán hết linh hồn của mình, nhưng tôi thì lại quan tâm đến nó. Tôi vẫn đang mạnh mẽ hơn từng ngày. Và tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

|dịch| Man In Love #1 |VKook|Where stories live. Discover now