Chương 2: Nói thật, Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh có chút phiền phức.

15.5K 631 99
                                    






Bé con thân thể mềm mại, phía sau lưng dính sát bắp chân của hắn.

Cố Khái Đường cũng không biết nên cùng trẻ con ở chung như thế nào, may là Tiểu Dã là đứa nhỏ phi thường an tĩnh, ngoại trừ có chút hiếu động, ngoài việc ở trên người Cố Khái Đường uốn tới ẹo lui, có thể nói là tương đối nghe lời.

Lần cuối cùng nhìn thấy Đậu Tranh, đã sắp bốn năm. Bốn năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để Đậu Tranh từ nguyên bản là thiếu niên bừa bãi cuồng vọng đến nhức đầu, biến thành một người cha. Đậu Tranh vươn tay về phía Tiểu Dã, sau khi ôm lấy, thuận thế nhấc lên ba lô. Y cũng như mọi đàn ông trưởng thành khác, sức lực rất lớn, hai tay đều là đồ đạc, cũng không có bao nhiêu gắng sức.

Vốn là chủ nhà, Cố Khái Đường nên giúp y xách túi. Nhưng Cố Khái Đường nhớ tới Đậu Tranh vừa đi vệ sinh thì... phản ứng vô điều kiện thu tay lại. Chỉ trong một giây do dự như vậy, Đậu Tranh đã xách theo hành lý bước ra ngoài.

Cố Khái Đường thấy Tiểu Dã đang quay đầu nhìn mình, bước từng bước lớn về phía trước, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Đậu Tranh, thấp giọng nói: "Để tôi xách."

Nói xong rất nhẹ nhàng tiếp nhận túi hành lý trong tay Đậu Tranh.

Động tác vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát, Đậu Tranh phản ứng kịp thì Cố Khái Đường đã cùng y sóng vai mà đi.

Đậu Tranh nhìn tay trống rỗng, rất nhanh đến gần Cố Khái Đường nói: "Nghe nói cậu bây giờ là nghiên cứu sinh, rất bận sao?"

Cố Khái Đường nhàn nhạt: "... Cũng không tính là bận."

Thanh âm của hắn rất nhanh bị tiếng ồn xung quanh bao phủ, Đậu Tranh chỉ nhìn hắn mở miệng, lại không nghe được, liền lớn giọng lần thứ hai hỏi: "Cái gì?"

Cố Khái Đường đề cao giọng, nói: "Có đôi khi cũng tương đối bận rộn."

Đậu Tranh gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ chứ?"

"Có thể."

"Vậy lúc nào mới đi làm được?" Đậu Tranh phản ứng giống như người thân của hắn sau khi nghe được đáp án, khiến Cố Khái Đường có chút không muốn trả lời.

Đậu Tranh nhạy bén phát hiện, không đợi Cố Khái Đường trả lời, y liền đổi đề tài: "Tôi đã nói qua với mẹ cậu, tôi có thể tự tìm tới chỗ... Ai biết được mẹ cậu còn bảo cậu tới đón."

Cố Khái Đường nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng.

"Làm phiền cậu phải không?"

"..."

"Hả?"

"Không sao."

Biểu tình trên mặt Đậu Tranh trở nên có chút vi diệu, y cong khóe miệng, tựa hồ là tâm tình rất tốt, nói: "Túi kia rất nặng, cậu tới ôm Tiểu Dã, tôi xách túi."

Nói xong cánh tay ôm bé con nghiêng về phía Cố Khái Đường, tay kia đã đem túi trong tay Cố Khái Đường lấy lại.

Cố Khái Đường nghe thấy được vị chua của mồ hôi trên người Đậu Tranh.

Bé con thân ái - Quỷ SửuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ