Chap 6

1.1K 81 9
                                    

Sáng hôm sau Nagisa dậy sớm hơn bình thường một chút vì cậu muốn quan sat khuôn mặt lúc ngủ của Karma, nhìn anh không khá gì một con mèo con bám chặt lấy chủ nhân, nếu lúc nào cũng như thế này có phải tốt không. Nếu cậu bắt anh mặc đồ hầu gái với tai mèo thì không biết sẽ như thế nào nhưng chắc chắn là rất dễ thương, trừ trường hợp nó xù lông dận dỗi thôi.

" nếu dậy rồi thì nên xuống ăn sáng đi " không tiếng gõ cửa mà chỉ là một câu nhắc nhở mà không mở cửa cũng có thể biết người bên trong đã dậy, vậy nghĩa là đây không phải con người. Nagisa bước xuống giường cố gắng không làm cho người bên cạnh hức dậy rồi thay bộ đồ ngủ bằng bộ đồng phục được chuẩn bị sẵn, cách quan tâm thái quá này vẫn không thay đổi. Đi xuống dưới nhà đã thấy Okuda với Sugino đã ngồi sẵn ở bàn ăn với khuôn mặt xám xịt và chảy mồ hôi, cả hai cùng lúc bị chập mạch à. Còn người đang đứng nấu ăn trong bếp là một thanh niên tầm 19 tuổi nhưng buồn thay mặt mũi trẻ như vậy lại là bố cậu, nếu tính theo tuổi thật thì chắc cũng 400 không 600 tuổi chứ nhỉ.

" vậy thì bố có thể giải thích tại sao lại xuất hiện ở đây không ? " Nagisa ngồi xuống bàn rất bình thản không hỏi tại sao hai người kia lại có biểu hiện như vậy. Hai người này như vậy là bởi vì người này là bố cậu hay bởi vì ông ấy mang tên Oavatos mà thế nào chả được.

" con có vẻ dịu dàng hơn trước đấy " cậu trả lời hoàn toàn trả ăn nhập gì với câu hỏi.

" nếu là lúc trước thì con sẽ thẳng tay giết bất cứ người nào không tuân lệnh nhưng bây giờ lại dùng cách khác, con đã thay đổi rồi.... mà có lẽ là nhờ con mèo màu đỏ kia...." chưa nói xong một chiếc đũa đã xẹt qua mặt và cắm sâu vào vách tường đằng sau và bị thủng một mảng lớn. Cảnh tượng thật hãi hùng đối với người xem nhưng với hai cha con nhà này thì là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.

" chỉ có con mới được gọi ạnh ta là mèo mà thôi " Nagisa đặt chiếc đũa còn lại xuống, xung quanh tỏa ra sát khí lạnh đến run người.

" chăc cậu ta cũng dậy rồi đấy " lại một câu trả lời không ăn nhập với câu hỏi, không thể tin được hai người này thật sự là cha con. Đúng như lời Oavatos nói Karma đã dậy đã xuống dưới nhà tìm cậu, không khác gì một con mèo cả, cũng khá ngạc nhiên khi anh có thể đi lại bình thường sau cuộc vận động tối qua. Karma nhìn nụ cười của Nagisa cũng đoán được cậu đang cười vì cái gì, cơn đau từ hông truyền tới khiến anh di chuyển có chút khó khăn nhưng vẫn đi được chỉ cần không hoạt động quá sức nếu không sẽ liệt giường thật mất. Cả hai đều không muốn đối phương biết cảm xúc của mình như thế nào, xem ra cuộc rượt đuổi này sẽ rất dài đây.

" đầy đủ mọi người rồi thì ăn sáng thôi nào " Karma vừa ngồi xuống thì cũng bày đồ ăn với tốc độ rất nhanh, bây giờ trên bàn là một loạt các món ăn phương tây sang trọng với lương khô nhưng đối với bữa sáng của người Nhật thì cơm trắng là quá đủ chứ thế này thì ăn bằng niềm tin. Chỉ có Okuda với Nagisa là ăn được mấy món này còn những người còn lại đành chấp nhận mua đồ ăn ở ngoài. Ăn xong thì người nào có việc thì đi ra ngoài còn ai không có thì ngồi nhà chơi, lúc Nagisa vừa bước chân ra đến cửa thi nghe được câu chúc với giọng sến sẩm đến mức nổi da gà từ bên trong, nếu không phải có Karma ở đây thì cậu đã ném cả cái cửa vào mặt ai tự biết.

Tôi là tử thần [Nagisa x Karma]Where stories live. Discover now