Chương 2: Lớp học hội họa

Start from the beginning
                                    

"Jeon Jungkook". Jungkook nghĩ rằng sẽ không có chuyện cả lớp học sẽ còn im lặng hơn nữa nhưng rồi, có đấy. Cậu cảm thấy ánh mắt của mọi người đang hướng về phía cậu. Họ chắc đã nhận ra người học sinh mới đang ngồi trong lớp là cậu. Thậm chí chàng trai kể bên cũng ngẩng đầu lên và trông có vể khá ngạc nhiên về việc Jungkook đang ngồi bên cạnh anh. Anh có lẽ đã không nhận ra lúc cậu ngồi xuống.

"Vâng!" cậu nói trong khi giơ cánh tay lên. Chàng trai ngồi kế bên đang nhìn cậu chằm chằm. Nhìn rất lâu. Khiến cho Jungkook cảm thấy có phần không thoải mái và cậu cố hết mức để mặc kệ ánh nhìn đó. Theo một cách nào đó, ánh mắt của anh rất khác với những kẻ khác. Và đó cũng là lần đầu tiên Jungkook nhìn thấy gương mặt của người đó. Cả hai đều nhìn chăm chú người kia, nhưng chàng trai kia trông có vẻ ngạc hiên hơn là bị sốc như những người khác. Gương mặt của anh ấy trông không giống những gì mình nghĩ, Jungkook thầm nghĩ sau khi cậu nghiên cứu xong gương mặt của chàng trai kia.

"Kim Taehyung". Điều đó kéo đi sự chú ý của chàng trai kia dành cho Jungkook và giờ thì là vị giảng viên kia. Anh giơ tay lên, nhưng không có bất cứ âm thanh nào thốt ra từ đôi môi đó. Tâm trí Jungkook ghi nhớ tên của anh. Những tiếng thì thầm lại bắt đầu bay khắp cả gian phòng khi tên của anh được gọi lên, và anh gục mặt nhìn xuống mặt bàn. Jungkook có thể biết chàng trai kia thỉnh thoảng đã liếc nhìn cậu, nhưng anh vẫn giữ ánh nhìn hướng xuống đất. Jungkook đang bối rối bởi sự thay đổi đột ngột của cả lớp học và có thể thấy rõ rằng vị giảng viên đã liếc mắt về phía tất cả nhìn tất cả những kẻ đang ồn ào kia. "Mọi người yên lặng nào!" cô ấy hét lên và đập quyển sách lên bàn, tạo ra một tiếng động lớn, khiến cho mọi người giật bắn mình. "Tôi đã nói là không được nói chuyện khi tôi đang điểm danh mà". Vị giảng viên bộ môn nghệ thuật tiếp tục với danh sách những cái tên và bắt đầu lại lần nữa ngay sau đó. Jungkook lần nữa cảm thấy phấn khích, và chàng trai bên cạnh cậu có thể nhận thấy điều đó. Thứ mà Jungkook đã bỏ lỡ đó chính là nụ cười của anh, chỉ là một nụ cười thoáng qua, bởi cái hành động trẻ con của cậu. Chàng trai, Taehyung, có thể không hề quen với việc trông thấy những người sinh viên khác có vẻ mặt như thế.

Mỗi khi Jungkook nhìn về phía Taehyung, bằng cách nào đó anh có thể biết trước điều đó và ngay lập tức căng cứng người lại. Vì đây là lớp mĩ thuật đầu tiên của họ, cả lớp chỉ có thể học lí thuyết từ sách. Lần tới, họ sẽ có một bài tập về việc minh họa lại một điều gì đó mà vị giảng viên sẽ mang tới. Jungkook hoàn toàn không thể đợi đến lúc đó. Khi Jungkook cảm thấy có vẻ như cả phòng học như thinh lặng lại, chỉ một vài tiếng thì thầm nho nhỏ từ lũ sinh viên, cậu quyết định sẽ hành xử như một người đàn ông và nói chuyện với người bạn học cùng lớp của cậu.

"Này, em là Jungkook", cậu nói. Cậu đã rất ngạc nhiên khi bản thân không hề nói lắp tí gì và có chút tự hào về việc đó. Cảm giác đó không hề kéo dài lâu khi chàng trai kia hầu như không có phản ứng gì nhiều. Anh chỉ liếc nhìn Jungkook trong vài giây, và rồi lại nhìn xuống quyển sách của mình lần nữa. "Bạn là Taehyung, đúng không?" Jungkook chủ có thể nói ra điều đó vì cậu muốn cuộc hội thoại này sẽ vẫn diễn ra. Cậu có thể nhớ chính xác tên của anh là gì. Kim Taehyung.

Chàng trai chỉ nhẹ gật đầu khi anh vẫn đang đọc và điều đó chỉ khiến cho Jungkook cảm thấy xấu hổ hơn. Cậu có thể thấy rõ rằng Taehyung không hề thích thú với việc nói chuyện với cậu vào lúc này. Nhưng Jungkook không hề biết rằng, tâm hồn bên trong của Taehyung đang nở nụ cười. Jungkook chỉ đơn giản là không biết lí do đằng sau những hành động của Taehyung.

Jungkook vẫn không hề thấy Taehyung biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ có duy nhất một gương mặt vô cảm đó, và cậu đang rất bối rồi. Làm cách nào mà bạn có thể ngồi trong một lớp mỹ thuật mà không hề cảm thấy hạnh phúc hay hào hứng cơ chứ? Jungkook gần như cảm thấy mình đã chết trong sự hạnh phúc và cậu không muốn cất nụ cười đi chút nào.

"Em xin lỗi, em sẽ để yên cho anh đọc sách". Jungkook hy vong Taehyung sẽ từ chôi và rồi sẽ bắt chuyện với cậu, nhưng anh lại không. Anh vẫn tiếp tục giữ yên lặng, như mọi khi. Lúc Jungkook quyết định cũng sẽ im lặng luôn thì cậu nghe thấy nhiều tiếng thì thầm phát ra từ những người bạn học cùng lớp với cậu hơn.

"Cậu ta nên ngừng nói chuyện với thằng đó đi".

"Cậu ta có biết nghĩ cho hình tượng của mình không đấy?" Jungkook bắt đầu bị làm phiền bởi những tiếng thì thầm đó và chỉ muốn hét lên với bọn họ để ngăn nó lại, nhưng vị giảng viên vẫn còn hiện diện trong lớp để giảm sát họ, khiến cho điều đó khó mà thành hiện thực được.

Chàng trai với mái tóc màu đen nhánh quyết định sẽ chú tâm vào việc đọc kĩ cái chương mà vị giảng viên đã giao cho bọn họ, nhưng bằng cách nào đó, cậu vẫn không thể ngưng việc liếc nhìn về phía Taehyung ở mọi góc độ. Mái tóc của anh có màu nâu, gần như tiệp màu với đôi mắt kia, chỉ có điều là trông chúng tối màu hơn. Bộ đồng phục của anh vẫn đúng chuẩn, như Namjoon. Một mái tóc rối bì, nhưng vẫn đẹp lắm. Jungkook cũng nhận ra một thói quen của Taehyung; anh cứ mãi liếm lấy đôi môi của mình. Ban đầu Jungkook nghĩ rằng có thể là do đôi môi của anh đang khô dần đi, như anh vẫn liếm nó kể cả khi chúng không hề khô.

"Còn năm phút nữa là kết thúc giờ học. Nếu như các cậu đã đọc xong rồi, cậu có thể rời đi và chuẩn bị cho lớp học tiếp theo", vị giảng viên nói. Rất nhiều học sinh rời khỏi chỗ và bắt đầu bước ra ngay lập tức. Jungkook cũng nhìn thấy Taehyung đứng dậu, nhưng anh lại đợi cho hầu hết mọi người rời bước đi ở phía trước anh. Cậu quyết sẽ cố bắt chuyện với anh thêm một lần nữa. Lần này thì anh không thể nào kiếm thêm bất kì lí do nào nữa, như là anh đang đọc sách. Đó là cả một thời gian nghỉ giữa tiết ngắn và anh sẽ có thời gian để trò chuyện một chút. Có điều gì đó về Taehyung khiến Jungkook rất tò mò. Chỉ muốn được nói thêm nhiều chuyện với anh mà thôi.

"Này, Tae-".

|dịch| Man In Love #1 |VKook|Where stories live. Discover now