Chương 11: Gặp được Bính Từ Nhi !

7.4K 382 11
                                    

Lãnh Vận Tình nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ta ra khỏi cửa cung, lại thỉnh thoảng xoa cổ, trong lòng không khỏi đoán nói:"Chẳng lẽ phụ hoàng xử khó nàng ?"

"Như thế nào sắc mặt tái nhợt như thế? Có phải hay không phụ hoàng làm khó dễ ngươi ?" Trong lòng không khỏi có chút thầm oán phụ hoàng.

Ta khoát tay áo nói:"Ta cho tới bây giờ cũng không biết Hoàng Thượng lải nhải nhiều như thế ." Lại nhu nhu đau nhức cổ, đau khiến ta không khỏi một trận nhe răng nhếch miệng.

Lãnh Vận Tình nghe vậy, trong lòng âm thầm bật cười:"Nguyên lai tật xấu lải nhải của phụ hoàng lại tái phát." Lập tức hé miệng cười, nói:"Phụ hoàng chính là như vậy, mẫu hậu đi rồi, không có người bồi phụ hoàng ,nghe phụ hoàng cũng liền thành thói quen."

Ta nghe xong một trận mắt trợn trắng, thật không biết nên khen ngợi vị hoàng đế này là một người cha tốt, hay là nên nói vị hoàng đế này chính là điển hình mấy bà tám tổng hợp a.

Ngồi vào bên trong kiệu, ta chỉ thấy cổ mình muốn đứt ra, đầu cũng ngất ngư, cũng có chút mệt, hôm nay bị hoàng đế này mời vào cung lải nhải, ngay cả khinh công cũng chưa học, chỉ có thể đợi đêm dài yên tĩnh, chính mình trộm đi ra ngoài học .

Ta tiến đến bên cạnh Lãnh Vận Tình, dựa vào vách kiệu, buồn ngủ, lại ách xì một cái, liền ngủ.

Lãnh Vận Tình nhìn đến người bên cạnh mình không mất quá lâu liền đi ngủ, trong lòng có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch, đem một cái đệm lót cho nàng.

Đánh giá của khuôn mặt của nàng, mày kiếm dài, làm cho người này thêm một chút anh khí, hai tròng mắt nhắm chặt, cái mũi cao thẳng, đôi môi mọng đỏ, thật là khả ái.

Lãnh Vận Tình không khỏi vươn tay mân mê môi đỏ mọng kia, lại nhìn đến người nọ nhíu nhíu mày, đầu nhích lại gần, Lãnh Vận Tình lập tức liền thu hồi ngón tay, chột dạ nhìn người nọ, lại phát hiện người nọ vẫn chưa tỉnh lại, mà là đầu nằm trên đùi mình tay ôm sát mình eo, mặt đều chôn ở bụng mình.

Lãnh Vận Tình tim đập có chút nhanh hơn, sắc mặt dần dần nhiễm tầng đỏ ửng, muốn đẩy người ôm mình ra, lại luyến tiếc, loại cảm giác này chưa từng có qua . Lãnh Vận Tình âm thầm hỏi:"Chẳng lẽ ta thích hắn ?" Bất quá lập tức phủ định ý nghĩ của mình.

Ta như thế nào sẽ thích hắn đây? Người này trừ bỏ hai má đẹp một chút, vẫn là cái tiểu bạch kiểm, không sai chút nào, lại còn không đứng đắn với nữ tử thanh lâu.

Ai sẽ thích tên không có nhân phẩm này chứ, thân mình lại gầy như nữ tử, thanh âm cũng ẻo lả luôn, chưa kể luôn luôn chống đối mình.

Lãnh Vận Tình lắc lắc đầu, phủ định ý tưởng mình thích người nào đó, lại nhìn đến người nọ ngủ thật đắc ý, cũng không đẩy hắn ra, để yên cho hắn ôm mình.

Lại giúp hắn nhẹ nhàng xoa cổ, xem ra phụ hoàng nói rất nhiều, người này gật đầu cổ cũng sắp chặt đứt a.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận táo tạp âm thanh, Lãnh Vận Tình trong lòng có chút hờn giận, cảm giác như là bị người khác quấy rầy mình, lại nhìn về phía người nọ đang ngủ nhíu nhíu mày, sợ động đến hắn, liền vạch màn đối với thị vệ bên cạnh hỏi:"Chuyện gì thế?"

[BHTT] [EDIT] Trăm lượng bạc ta liền lấy thân báo đápWhere stories live. Discover now