Chương 17: Cấm huyệt đoạt sinh tử châm (hạ)

665 9 24
                                    


Linh Bảo phái cùng Tam Hoàng phái đã nhận được thiệp mời, ít ngày nữa liền đến Thượng Thanh quan, Hách Liên an bài cho Địch Nhân Kiệt cùng Uyển Thanh ở Tây Sương phòng chữ Ất, Nhị Bảo cùng Liên Nhi ở tây sương phòng chữ Bính, Nguyên Phương ở tây sương phòng chữ Đinh. Vậy mà để Mộng Dao ở đông sương phòng chữ ất mà quan trọng là phòng của Hách Liên lại chính là ở đông sương phòng chữ Giáp, chính là sát vách phòng Mộng Dao.

"Tiểu bệnh miêu, vì sao bọn tiểu hổ ca ca đều ở tây sương phòng, chỉ có ta ở đông sương phòng bên này?" Đồng Mộng Dao đem hành lý bỏ vào trong phòng, lòng lại thấy có điểm gì kỳ quái, vậy nên liền hỏi cho rõ ràng.

"Bởi vì. . . Đông sương phòng sáng sủa hơn, ta nghĩ Mộng Dao muội muội mở cửa sổ có thể thấy quang cảnh thác nước bên ngoài nhất định sẽ rất thích." Hách Liên đột nhiên bị hỏi vấn đề này ấp úng trả lời, trên thực tế hắn là muốn cho Mộng Dao tách Nguyên Phương ra cũng là để cho mình có cơ hội.

"Là như thế này sao. . . Vậy huynh có thể đổi phòng cho Nguyên Phương không?" Mộng Dao đơn thuần gật đầu, nghĩ thầm Hách Liên thực tốt, nhưng vấn đề là chỗ Nguyên Phương và cô ở rất xa nhau, muốn đi tìm thực là phiền phức.

"Sợ rằng làm như vậy không tốt lắm. . . Bởi vì đông tây nam có bốn sương phòng, nhà giữa là sương phòng của Chưởng môn cùng đại sư huynh, đông tây nam ba sương phòng chữ giáp đều là của ba đại đệ tử chúng ta mới có tư cách ở, tùy tiện đổi phòng sẽ rất phiền phức." Hách Liên lấy lại bình tĩnh rất nhanh, từ từ giải thích.

"Vậy muội cùng Nhị Bảo đổi phòng, muội với Liên Nhi ở cùng một chỗ sẽ thuận tiện hơn, huynh cũng biết cô ấy là nha hoàn theo muội từ nhỏ." Mộng Dao cười cười, thác nước kia có đẹp cũng không màng, phải xa Nguyên Phương thực không an tâm.

"Mộng Dao muội muội, ở sát vách phòng ta, muội không vui sao?" Hách Liên giọng nói có chút lạc đi, vì sao một tiểu Mộng Dao luôn quan tâm đến hắn bây giờ không còn nữa, Mộng Dao bây giờ trưởng thành rồi, xinh đẹp đáng yêu nhưng lại né tránh hắn, lẽ nào quan tâm ngày xưa cũng là giả dối, Mộng Dao muội muội, kỳ thực không thích hắn? !

"Kỳ thực cũng không phải như thế! . . . Muội ở cùng tiểu hổ, Uyển Thanh, Nguyên Phương đã quen rồi!" Mộng Dao nhìn vẻ mặt của Hách Liên, trong lòng có chút không đành, ngày trước thân thiết cũng không phải ít, cho dù sau mười năm với lặp lại tuy có chút không quen nhưng vẫn là quý mến tự tâm.

"Mộng Dao muội muội có còn nhớ khi còn bé ba chúng ta chơi với nhau, thực sự rất vui vẻ." Hách Liên nhớ tới chuyện cũ, không tự chủ được mà hé môi cười, khoản thời gian đó trong lòng hắn thực sự là đẹp nhất, hắn lại nhìn nàng nói: "Mộng Dao muội muội, muội có thể cho tiểu bệnh miêu ta một cơ hội không, ta nhất định đối với muội tốt hơn người kia, sẽ ôn nhu chăm sóc muội..." Hách Liên vừa nói vừa không tự chủ bước tới gần Mộng Dao hơn.

"Huynh. . . Huynh nói cái gì? . . . Huynh đối với muội. . ." Mộng Dao như hiểu ra, kinh ngạc bước lùi về phía sau, giữa bọn họ không phải là tình bạn thuần túy hay sao?

Nhất niệm hồng nhan mộng lạc hoa (Drop)Where stories live. Discover now