Chương 10: Nửa đêm chuông gọi linh hồn trẻ nhỏ (trung)

632 10 5
                                    

"Ting ~! Ting ~! Ting ~!" Tiếng chuông kỳ quái như vậy người dân địa phương sớm đã nghe quen, thế nhưng đối với người bên ngoài chính là vô cùng sợ hãi.

"Tiếng chuông phía Đông, nữ nhi bi thương, sanh sanh tử tử, thê thê lương lương, thiên địa âm dương, thiện ác rõ ràng, khóc lóc kể lể nỗi lòng, nửa đêm nghe tiếng chuông vang. . ."

"Nhị Bảo! . . . Nhị Bảo!" Liên Nhi ngồi ở trên giường ôm lấy chiếc chăn rồi hô hoán gọi Nhị Bảo, cả người run bắn.

"Ta nói Liên nhi cô làm sao vậy? Gọi ta to như thế. . . Ta ở ngoài cửa vất vả lắm mới ngủ được, cô còn lên cơn thần kinh kêu la gì đó? !" Nhị Bảo có chút bất mãn xông vào gian phòng oán giận nói, rõ ràng ban đầu là cô đuổi hắn ra khỏi phòng, giờ gọi hắn về phòng cũng là cô, nữ nhân thực là khó hiểu.

"Nhị Bảo! . . . Ta gặp ác mộng . . . Ta mơ thấy một tiểu cô nương mặc đồ trắng bị người ta ném vào liễu lò lửa, tiểu cô nương kêu khóc thảm thiết, còn có bài ca dao, sau đó. . . Sau đó, từ trong lò lửa, một bàn tay vươn ra, suýt chút nữa là kéo ta vào trong đó, ta rất sợ. . ." Liên Nhi thấy Nhị Bảo liền chạy xuống giường ôm lấy hắn, vừa sợ hãi vừa kể cho hắn nghe giấc mơ của mình.

"Đừng sợ! Có Nhị Bảo ta ở đây, coi như là có quỷ bắt cô, cũng sẽ phải bắt ta trước mà. . . Đừng sợ, không có việc gì đâu. . . Cô chỉ là bị chuyện họ kể làm cho sợ nên suy nghĩ mà mơ thấy thôi." Nhị Bảo vỗ nhẹ lưng Liên Nhi, thấy một Liên Nhi tinh nghịch đáng yêu bị dọa cho sợ hãi như thế, trong lòng hắn có một chút thương tiếc.

"Ngươi đừng đi, ta sợ. . ." Liên Nhi thực sự là bị giấc mơ dọa cho sợ hãi, gặp được Nhị Bảo như bắt được ân nhân cứu mạng nên nhất quyết không buông hắn ra.

"Được. . . Ta không đi. . . Ta không đi, ta ở đây cùng cô, cái gì yêu ma quỷ quái, cũng sẽ không thể làm bị thương cô được." Nhị Bảo đột nhiên trở nên dũng cảm như thế, dĩ nhiên đã quên Liên Nhi từng ăn hiếp hắn như thế nào.

Bên kia, chuyện kỳ quái cũng xảy ra đối với Uyển Thanh, bởi vì, cô cũng mơ một giấc mơ giống Liên Nhi, chỉ là khi cô tỉnh lại thấy Địch Nhân Kiệt dang chăm chú quan sát cô.

"Hoài anh, huynh không ngủ đi, nhìn muội làm gì? !" Lý Uyển Thanh có chút buồn bực đích hỏi

"Không có gì! Chỉ là phát hiện lúc muội ngủ trông thật đẹp... nên không nỡ ngủ mà thôi, có thể nhìn ngắm nhìn muội cả đời thực tốt." Địch Nhân Kiệt lộ ra một tia cười giảo hoạt, kỳ thực, lúc tiếng chuông vang lên, hắn kinh ngạc phát hiện Uyển Thanh ngủ không được an giấc, my tâm nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn liền đoán cô hẳn là gặp ác mộng.

"Muội vừa gặp ác mộng " Uyển Thanh nói.

"Ta biết" Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng gật đầu

"Huynh biết?" Lý Uyển Thanh hồ nghi đích hỏi, Địch Nhân Kiệt sao lại biết cô gặp ác mộng chứ?

"Hiện tại là giờ tý một khắc, ta nghe thấy tiếng chuông kêu, thế nhưng, muội lại không có tỉnh, khi tiếng chuông ngừng một lúc muội mới tỉnh lại, ta nghĩ muội nhất định là mơ thấy chuyện gì rồi"

Nhất niệm hồng nhan mộng lạc hoa (Drop)Where stories live. Discover now