Chap 8

328 27 0
                                    

Tôi lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng vậy mà cậu ta chỉ dửng dưng:

"Chỉ là bệnh đau dạ dày tái phát thôi. Không sao đâu."

Vương Nguyên bị đau dạ dày sao? Cái này tôi thực sự không biết, nếu biết tôi sẽ không cho nhiều vị cay như vậy. Tôi thấp giọng hối lỗi:

"Tôi xin lỗi. Tôi không biết cậu bị đau dạ dày nên mới cho nhiều ớt như vậy khiến bệnh của cậu tái phát. Sao cậu không nói với tôi, cay như vậy thì đừng ăn chứ?"

Tôi thực sự cảm thấy mình giống như tội nhân thiên cổ vậy, nhìn sắc mặt cậu ta tái mét, mồ hôi chảy thành từng giọt trên khuôn mặt điển trai, hốc mũi tôi cay xè thực sự muốn khóc. Nhưng cậu ta lại cười nhẹ, đưa tay xoa đầu tôi:

"Đồ cô tốn công nấu tôi vứt đi thực sự không nỡ, rất phí."

Lần này thì tôi thực sự khóc rồi. Tên lưu manh nhà cậu ta, đột nhiên đối tốt với tôi như vậy làm gì chứ?

"Nè, cô khóc à. Đừng khóc nữa. Đã xấu rồi lại còn..."

"Tất cả là lỗi của cậu đó. Ăn đồ đóng hộp suốt như vậy không bị đau dạ dày mới lạ. Lần sau cậu nhất định phải ăn cơm cho tử tế." Hốc mắt đỏ hoe tôi vẫn gân cổ lên nói, một đống đồ ăn đống hộp trong tủ lạnh, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.

"Nhưng mà tôi không biết nấu. Hay là từ bây giờ cậu nấu ăn cho tôi đi."

Giọng nói cậu ta chợt đổi ngữ điệu, tôi nghe sao thấy đểu cáng vậy chứ? Nhất thời tôi im lặng, cậu ta liền được nước lấn tới:

"Không nói tức là đồng ý."

"Không nói tức là đồng ý." Đây cũng là câu nói lúc lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ta vẫn ngạo kiều như vậy. Nhưng lần đó vế trước tôi thực sự không nghe thấy gì, bây giờ tôi lại tò mò muốn biết lúc đó cậu ta nói cái gì với tôi.

"Nè, tôi hỏi nè, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ở trước cổng trường ý, lúc đó cậu đã nói gì thế, tiếng còi xe rất to khiến tôi không nghe thấy gì cả."

Nụ cười nhàn nhạt trên môi cậu ta chợt thu lại, mi tâm nhíu lại như đang suy nghĩ cái gì đó.Chẳng lẽ lúc đó cậu ta nói gì cậu ta còn không nhớ, lâu như vậy rồi vẫn không trả lời. Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên, cậu thật sự chưa già đã lẫn rồi.

"Lấy giúp tôi lọ thuốc trong cặp."

Sau bao lâu im lặng cậu ta lại thốt lên câu đó hoàn toàn bơ câu hỏi của tôi luôn. Nhưng thấy bộ dạng sắp đến giới hạn chịu đựng của cậu ta tôi lại thôi không hỏi nữa, mau chóng mở cặp lấy một hộp thuốc duy nhất ra. Nhưng cậu ta cầm rồi vẫn không uống, nhăn mặt như đít khỉ, nhìn thật ghét:

"Không có nước làm sao tôi uống."

Tôi ồ một tiếng rồi chạy đi mua nước cho cậu ta uống xong xuôi, nhìn sắc mặt Vương Nguyên đã hòa hoãn đi nhiều phần tôi mới dè dặt lên tiếng:

"Cậu thấy thế nào rồi? Đi học được không? Hay chúng ta đến bệnh viện nhé"

Cậu ta yếu ớt lắc đầu, tiếp tục bước đi, nhìn từng bước chân loạng choạng tôi chợt đau lòng đeo cặp sách cậu ta trước ngực, quàng tay cậu ta lên cổ, làm nghĩa vụ cao cả là dìu cậu ta đi. Dù sao cậu ta thành ra nông nỗi này cũng đa phần là do tôi.

[ROY] LƯU MANH VÀ TÔINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ