CHAP 5

346 25 2
                                    

Ay da, cậu ta định dắt tôi đi đâu không biết, đi bộ gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Mới hôm qua còn ốm sắp chết vậy mà hôm nay đã khỏe như trâu rồi, cậu ta đúng là siêu nhân. Khoan đã, chỗ này là chỗ nào vậy đâu phải đường đến trường đâu, má ơi, cậu ta lại muốn dắt tôi đi quyết chiến sinh tử sao? Không được, quyết chiến với cậu ta tôi chỉ có nước chết thẳng cẳng. Cố gắng giằng bàn tay mình ra khỏi sự kìm kẹp của cậu ta, quái, tay cậu ta làm từ sắt thép à, sao chắc như vậy chứ? Hoảng quá tôi đành la lên:

"Cứu tôi với, cứu ưm...ưm..."
Miệng của tôi bị cậu ta bịt chặt ánh mắt hằn học đầy lửa giận nhìn tôi dường như muốn thiêu đốt tôi thành tro bụi, tôi mở to mắt nhìn cậu ta cũng ráng nuốt nước bọt xuống cái ực.

"Biết điều thì im lặng cho tôi."

Tôi gật đầu như búa bổ lúc này cậu ta mới buông tha cho tôi hít chút không khí, sao tôi lại phải sợ cậu ta cơ chứ, tôi là người cậu ta cũng là người cơ mà.

"Kính chào quý khách."

Ở đâu ra một chị xinh đẹp nở nụ cười thân thiện như vậy chứ, tôi cũng bị chị xinh đẹp mê hoặc cho nở nụ cười ngơ ngẩn rồi, nhưng chị ấy lại chỉ nhìn cậu ta mới đau.

Trước lời nói dịu dàng ngọt như kẹo vậy mà cậu ta không mảy may quan tâm cũng không thèm liếc nhìn một cái mạnh bạo kéo tôi đi vào trong, ấn dúi tôi ngồi xuống ghế, dải một tấm lụa trắng lên chân tôi, kiểu này là ăn đồ Tây sao tôi chỉ nhìn thấy trên tivi thôi à, đoán đại khái là vậy. Liếc mắt nhìn ngó xung quanh, chính giữa nhà hàng là một chiếc đèn trang trí khổng lồ, gắn rất nhiều loại đá vô cùng lấp lánh nhưng cơ bản là tôi mù tịt về mấy loại đá quý này nên chẳng biết chúng gọi là gì.

Chưa đầy năm phút sau thức ăn đã được dọn lên, không phải ăn bữa sáng nên ăn nhẹ thôi sao, sao lại có bít tết ở đây. Tôi nhìn chằm chằm Vương Nguyên như muốn nghe câu trả lời cho toàn bộ những chuyện đang xảy ra nhưng cậu ta dường như xem tôi như không khí, mải mê cắt miếng bít tết trong đĩa ra từng mảnh nhỏ. Thôi kệ đi, ăn trước rồi tính, lát nữa người ta có kêu tính tiền tôi sẽ cắm cậu ta ở đây mà chạy trước dù gì thì vẻ ngoài của cậu ta... chẹp...chẹp... rất dễ kiếm tiền, khéo lại khiến nhà hàng thêm đông khách ý chứ.

Cạch... Cạch, từng tiếng động vang lên, số cặp mắt mọi người nhìn vào tôi ngày càng nhiều, xấu hổ chết mất, chỉ tại tôi không biết cắt thịt bò này, dai ngoăng ngoắc, mỗi lần cắt lại va chạm vào đĩa kêu ghê răng. Ăn cũng khổ cơ.

Đĩa thịt bò của tôi bị một bàn tay khác kéo đi, sau đó trước mặt lại xuất hiện đĩa thịt bò đã được cắt ra từng mảnh nhỏ. Tôi ngước nhìn lên, cậu ta vẫn chăm chú cắt thịt bò rồi bỏ vào miệng, bề ngoài đẹp trai đến cung cách ăn cũng tao nhã như vậy tôi được một phần thì tốt biết mấy. Nhìn xuống đĩa bít tết của mình, từng miếng cắt ngay ngắn, tôi cảm động đến sụt sịt chảy nước mũi, không ngờ tên lưu manh này lại tốt như vậy, nhưng tôi lại lắc đầu lấy lại tỉnh táo ngay lập tức, cậu ta chắc chắn là muốn cho tôi ăn no rồi mới giết đây mà tôi nhất định không được cảm kích, cậu ta là lưu manh đấy. Thần kinh trung ương cảnh giác cao độ, mỗi lần đút một miếng thịt bò thơm ngon béo ngậy vào miệng tôi lại đưa mắt nhìn cậu ta, cậu ta im lặng ăn như vậy có phải ưa nhìn hơn không? Thấy rồi thật khó rời mắt, mải mê chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mĩ nam quá khiến tôi vô tình đánh rơi miếng thịt bò chuẩn bị đưa lên miệng, miếng thịt rơi cái bép nằm tả tơi trên bàn trước con mắt gườm của Vương Nguyên và tiếng nuốt nước bọt ừng ực của tôi. Tôi biết giấu mặt đi đâu nữa, bàn tay đưa lên yêu kiều vuốt vuốt tóc mai nhưng thực tế tôi chỉ muốn che đi bộ mặt ngượng chín như trái cà chua của mình nội tâm gào thét muốn chui xuống đất của tôi, thật mất mặt quá mất mặt, miếng ăn đưa đến miệng rồi còn để rơi mất,  liếc nhìn cậu ta một cái, khóe miệng cong cong, cậu ta là đang cười sao? Như phát hiện ra hành tinh mới, tôi thích thú "a" một tiếng, nụ cười đó lại biến mất. Aizz, tiếc quá, nụ cười đẹp như vậy cơ mà, bình thường toàn thấy cậu ta cười đểu cho nên hôm nay thấy cậu ta cười tự nhiên như vậy tôi cảm thấy vô cùng đẹp trai, vô cùng soái, cười híp mắt vui vẻ nhìn cậu ta, tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại cười, chắc tôi bị chập mạch rồi. Còn cậu ta nhìn nụ cười của tôi thì khẽ hắng giọng, ho khan một tiếng làm tôi mất cả hứng, chẳng lẽ khuôn mặt của tôi lại khó nhìn như vậy, phí công tôi cười đến sái cả quai hàm.

[ROY] LƯU MANH VÀ TÔIWhere stories live. Discover now