Chap 6

304 26 1
                                    

"Thế nào? Không đồng ý à? Vậy tôi về đây."

Cậu ta cứ thế mà quay gót bước đi, thể loại gì đây tôi còn chưa trả lời mà, đi nhanh vậy. Tôi cũng không nghĩ bản thân lại có lúc phải đồng ý cái loại giao dịch kiểu này, tôi bèn chạy tới níu tay cậu ta lại:

"Khoan đã."

Tôi cúi gầm mặt xuống đất cố gắng không nhìn thẳng vào mặt cậu ta, nhưng tôi có cảm giác lúc này cậu ta chắc phải hả hê cười sung sướng lắm, cá mắc câu rồi mà.

"Thế nào?"

"Cậu nói phải nghe lời cậu, vậy cậu bắt tôi chết tôi cũng phải chết sao?"

Nói xong câu này tôi mới ngẩng mặt lên nhìn bộ mặt đẹp trai dễ ghét của cậu ta. Cậu ta nghe xong thì ánh mắt bỗng trở nên lạ thường, lóe tia gian sảo, tôi đã nói sai gì sao, hay tôi tự giăng bẫy mình vậy, nhìn bộ mặt của cậu ta lúc này chuông cảnh báo nguy hiểm trong trung ương thần kinh của tôi í é vang lên rồi.

"Tôi sẽ không bắt cô làm những việc trái với luân lí, trái đạo đức, như vậy được chưa?"

Cậu ta bỗng cúi xuống thì thầm vào vai tôi, mị hoặc giống như đóa hồng hoa nở rộ trong đêm đen, lởn vởn như làn gió khẽ vờn qua tóc vậy mà lại khiến vành tai tôi đỏ ửng lên, trái tim không nghe lời mà theo từng lời nói của cậu ta đập nhộn nhịp, tôi thực sự ngửi thấy mùi nguy hiểm nhưng mà vẫn như thiêu thân lao vào lửa, tiền ăn vặt muôn năm:

"Được, một lời đã định, tôi đồng ý, móc tay đi."

Tôi chìa ngón út trước mặt cậu ta, cậu ta nhíu mày từ từ đưa bàn tay lên... rồi "bốp", cậu ta thẳng tay hất phắt bàn tay của tôi xuống, đuôi mắt cong cong nhìn tôi trêu chọc:

"Trò trẻ con."

Ai là người lớn ở đây, chúng ta đều là vị thành niên đó, cái tên già trước tuổi. Bực bội. Tôi dứ dứ nắm đấm ở sau đầu cậu ta, ai ngờ cậu ta bỗng nhiên xoay người lại tôi đành chuyển thành động tác đưa tay lên vuốt vuốt tóc, tên này thật là thính thật là nguy hiểm.

"Gói hết bánh bao vào cho tôi."

"Cái gì?"

Tôi há miệng to đến nỗi có thể nhét vừa một quả táo, chiếc cằm xinh xinh tưởng chừng sẽ hôn đất miễn phí.

"Cô bị điếc à? Tôi mua hết, gói hết lại cho tôi."

Cậu ta bị điên à? Mua hết cậu ta liệu ăn được không hay vứt đi, như vậy sẽ rất phí a, tôi biết cậu ta nhiều tiền nhưng cũng đừng phung phí như vậy.

"Cậu mua hết vậy tôi sẽ không phải làm theo lời cậu nói phải không?"

Tôi giướn mắt, gian tà nhìn cậu ta. Cậu ta như chưa tiêu hóa được hết lời của tôi ánh mắt có chút giận giữ:

"Cô định nuốt lời?"

"Ai nuốt lời chứ? Để tôi tua lại cho cậu xem."

Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ, nhàn nhã nói:

"Bây giờ là 19 giờ 15 phút 26 giây, trước đó, 1 phút 15 giây cậu nói " Nếu tôi giúp cô bán hết đống bánh bao đó thì từ giờ trở đi cô phải nghe lời tôi, chịu không?"

[ROY] LƯU MANH VÀ TÔIWhere stories live. Discover now