CHAP 4

373 35 4
                                    

   Tôi ngẩn tò te một lúc lâu rồi mới chợt vùng dậy, cái tên này thật đúng là nguy hiểm. Việc tốt làm xong, tôi tất nhiên phải phủi tay đi về rồi.

Tôi về muộn như vậy, chắc chắn mẹ tôi sẽ rất lo lắng, không gọi điện về rồi sẽ bị mẹ tôi cho nghe ca nhạc miễn phí cho mà xem. Ủa, lục lọi khắp người, tôi cũng không thấy điện thoại đâu cả, chắc là rơi trong phòng cậu ta rồi, cũng may tôi chỉ vừa đi đến phòng khách nếu tôi mà bước ra khỏi cánh cửa kia thể nào nó cũng lại í éo bắt tôi nhập mật khẩu, lúc đấy thì điện thoại của tôi chắc cũng cứ thế àm vẫy tay bai bai tôi rồi. Vội chạy lại phòng ngủ của cậu ta, điện thoại của tôi rơi ngay bên cạnh, may quá, tôi hôn chùn chụt nó vài cái định ngúng nguẩy đi về thì lại là tiếng thở khó nhọc của cậu ta.

Biết làm sao bây giờ, hình như cậu ta ở đây một mình, cái gì ở đây cũng đều đơn chiếc, chiếc ghế trong phòng ăn cũng vậy, duy chỉ có một cái, cậu ta mới ngần này tuổi đã sống tự lập rồi sao? Không có ai chăm sóc cậu ta, cậu ta sẽ sốt mà chết mất. Thôi vậy, hôm nay tôi đành làm Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cứu mạng cậu ta vậy, coi như tôi đền bù lần tôi ngộ sát cậu ta đi.

Tôi nhanh chóng gọi điện về nhà thông báo cho mẹ tôi một tiếng sẽ về trễ, mẹ tôi ngay lập tức hỏi liến thoắng nào là tôi đi đâu, đi cùng ai, mấy giờ mới về,... Tôi đành lấp liếm nói đi hát karaoke với bạn, mà mẹ tôi cũng đâu có biết tôi không có bạn mà đi hát karaoke cùng, chuyện trên lớp tôi đều giấu mẹ, nói chung mẹ tôi đã lo lắng nhiều việc rồi không nên vì việc nhỏ của tôi mà thêm gánh nặng nữa.

Tôi bước vào bếp mở tủ lạnh ra xem có thịt cá gì để nấu cháo hay không, khi tôi bị sốt mẹ tôi thường nấu cháo cho tôi ăn. Nhưng tôi cũng tá hỏa khi trong tủ lạnh toàn đồ ăn đóng hộp, cậu ta hôm nào cũng ăn mấy cái thứ không có chất dinh dưỡng này hay sao? Vậy mà cậu ta vẫn cao như vậy, đúng là không phải người?

Không có đồ làm sao tôi nấu đây, mà bây giờ đi ra siêu thị thì lúc về tôi vào bằng cách nào. Đã thế cho cậu ta ăn cháo mua sẵn đi, tôi gọi điện đặt một tô cháo thịt có hành như vậy hạ nhiệt sẽ tốt hơn và tôi cũng chỉ cần đợi người ta đưa đến là xong.

Ai ya, cậu ta toát mồ hôi nhiều quá, ướt hết áo rồi không thay ra thể nào cũng sẽ bị lạnh a. Nhưng chẳng lẽ tôi lại thay cho cậu ta sao, không phải chứ? Mà thôi mặc kệ đi, dù sao tôi cũng đâu mất gì? Có cậu ta là chịu thiệt thòi thôi. Vương Nguyên, tôi xin lỗi nha.

Rón rén đưa tay cởi cúc áo của cậu ta, áo trắng bị thấm ướt bám sát vào da thịt, có muốn không nhìn thấy gì thì cơ thể sáu múi của cậu ta cũng đập vào mắt tôi. Không hiểu tại sao chị em phụ nữ lại thích người sáu múi nhỉ, so với người thường khác nhau gì đâu, chỉ là thực sự...ực... rất quyến rũ.

Chật vật mãi cuối cùng tôi cũng cởi được một cúc, mặt tôi nóng ran rồi, có thể so sánh với quả cà chua chin mọng. Xương quai xanh của cậu ta lộ ra, má ơi, tôi vẫn là thiếu nữ trong sáng, không được nhìn không được nhìn. Cúc thứ hai cũng đã được mở ra, lần mò xuống cúc thứ ba, tay tôi chẳng may chạm vào da cậu ta, giống như bị điện giật vậy tôi vội thu tay lại nhưng lại cảm thấy một bàn tay bất chợt nắm lấy tay tôi. Kéo tôi nằm ngửa trên giường, trời đất đảo điên một vòng rồi mới quay trở lại bị trí ban đầu. Khuôn mặt cậu ta phóng đại rõ đến từng millimet trước mặt tôi, sao tôi lại có cảm giác mình dần trở nên háo sắc như vậy. Hình ảnh lúc này của cậu ta thực sự rất câu dẫn, hai má đỏ ửng. đôi mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào tôi, hơi thở nóng rực phả vào chóp mũi tôi, lại còn có cả, khuôn ngực nửa kín nửa hở lộ liễu trước mặt. Tôi còn là thiếu nữ trong sáng tôi nhất định không được để yêu nghiệt trước mặt câu dẫn, cậu ta còn nguy hiểm hơn cả loài rắn hổ mang bành ở châu Phi nữa.

[ROY] LƯU MANH VÀ TÔIWhere stories live. Discover now