CHAP 1

856 45 10
                                    

Tôi tên là Lăng Song Y, năm nay vừa tròn 15 tuổi, ngoại hình bình thường đến mức không thể bình thường hơn cộng thêm cái tính nhút nhát của tôi cho nên từ đầu năm vào cấp ba tới giờ tôi vẫn chưa có ai có thể làm bạn thật sự cả. Và đó cũng chính là nguyên nhân tôi phải đi về một mình dưới trời mưa tầm tã như thế này sau giờ tự học. Tôi thật sự không thích mưa cùng cái ẩm ướt nó mang lại rất khó chịu, cũng không thích cảnh đường phố vắng hoe mỗi khi mưa rơi, nó khiến tôi cảm thấy không an toàn.

Ở đằng xa, hình như có ai đó đang nằm dưới mưa, nước mưa bay trắng xóa khiến tôi không thể nhìn rõ được, vội vàng bước chân về phía đó. Là một người thanh niên người đầy máu, hình như có cả vết dao chém, chậc, chắc là lũ du côn, đầu gấu rồi, tôi nhất định là không nên dây vào. Nghĩ vậy tôi liền rảo bước thật nhanh đi qua con người ấy, nhưng có lẽ vì lương tâm không cho phép nên tôi lại do dự mà đứng lại, vết thương có vẻ rất nặng, chảy rất nhiều máu, nhưng tôi cũng không có cái gọi là cam đảm để tới đó băng bó vết thương cho cậu ta, thứ tôi có thể làm có lẽ là cho cậu ta chiếc ô này, cậu ta cần nó hơn tôi, tôi nghĩ thế. Vậy là tôi bước lại gần, một cách thật nhẹ nhàng, rón rén hết mức có thể. Bàn tay từ từ hạ chiếc ô xuống để che cho cậu ta. Bỗng cậu ta mở trừng mắt, con ngươi đen như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi giật mình mà thả chiếc ô xuống. Thật không may, chiếc ô lại đập trúng vào đầu cậu ta, cậu ta lăn ra ngất xỉu. Trời đất, không phải tôi đã giết người chứ? Mẹ ơi! Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, trời mưa như vậy chắc không ai thấy hành động vừa rồi của tôi đâu. Với suy nghĩ đó tôi chạy dưới màn mưa lạnh lẽo, tắm rửa sạch sẽ rồi cuộn chăn lên giường đi ngủ. Cứ coi như tôi vừa giết người đi, thì tôi cũng giết một tên du côn tạo phước cho bách tính, có hy sinh cũng là anh dũng hy sinh, quyết không hối hận.

Và tôi đã không hối hận thật cho đến một ngày...

Như mọi ngày bình thường khác cuộc sống của tôi trôi qua trong vô vị và tẻ nhạt, lặp đi lặp lại như lời hát mẹ ru thời quấn tã tôi lại cắp ba lô đi học. Ngôi trường tôi theo học là ngôi trường không quá bình thường cũng không quá cao siêu, với sức học không phải học sinh trung bình cũng không phải học sinh giỏi của tôi. Tôi học lớp 10A3, lớp tôi có 22 con trai và 23 con gái bọn con gái lớp tôi thường nói "Nếu như có thêm một bạn nam nữa thì tốt, cả lớp có thể góp đôi được rồi!", và thật thần kì giống như Chúa Jesu nghe thấy lời thỉnh cầu của tụi nó mà hôm nay cô giáo bước vào một bạn nam sinh cũng sải bước sau lưng cô. Cô cất chất giọng ngọt như mía lùi của mình, khiến cả lớp phải say, nhưng say vì sắc đẹp của bạn nam kia cơ:

"Chào các em, hôm nay lớp ta có bạn mới, bạn ấy tên là Vương Nguyên. Mọi người vỗ tay chào đón bạn đi."

Tiếng vỗ tay ào ào vang lên. Cô giáo mỉm cười hài lòng rồi nói:

"Vương Nguyên, em giới thiệu với các bạn đi!"

"Tôi tên Vương Nguyên. Xin giúp đỡ!"

Ngắn gọn và xúc tích đến nỗi cô giáo cũng phải há hốc mồm, 10 giây sau mới khẽ hắng giọng một tếng:

"Vương Nguyên, em ngồi ở bàn cuối dãy ngoài cùng nhé!"

[ROY] LƯU MANH VÀ TÔIOnde histórias criam vida. Descubra agora