Chap 7

325 27 2
                                    

  Tôi nhất định phải lấy lại tiền, phải gọi điện thoại cho cậu ta.

Tút... Tút... Tút... Sao tôi thấy mỗi giây trôi qua như nghìn năm vậy, mẹ tôi thì khủng bố bên ngoài, cửa phòng tôi sắp bị mẹ tôi đánh sập rồi.

"Alo." Giọng nói trầm ấm phía bên kia điện thoại truyền đến, tôi thật muốn hét lớn vào tai cậu ta nhưng lại sợ mẹ tôi nghe thấy đành nhỏ giọng.

"Tôi Lăng Song Y đây, tiền bán hàng cậu còn chưa đưa cho tôi a."

"Ồ, đúng rồi. Nó vẫn ở chỗ tôi nè." Cậu ta trả lời hết sức thản nhiên.

"Bây giờ tôi cần phải lấy tiền ngay lập tức, tôi gặp cậu ở đâu đây?"

"Oáp, bây giờ tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ đây, ngày mai nói chuyện sau ha! Tạm biệt."

Tút... Tút... Tút...

"Này... này..."

Tôi gọi cậu ta trong vô vọng, mới chưa 9 giờ ngủ cái con lợn nhà cậu ta. Rõ ràng là không muốn đưa tôi tiền mà.

"Lăng Song Y, con được lắm. Xem con trốn trong đó được bao lâu. Tối nay đừng hòng được ăn cơm."

Mẹ tôi khỏi phải nói tôi cũng không có cái gan mà ló mặt ra khỏi phòng chứ đừng nói đến ăn cơm.

Cái tên hỗn đản này, cậu ta muốn gì chứ? Ngay từ lúc đầu tôi đáng lẽ không nên tin cậu ta, cậu ta đúng là sói già thành tinh.

Bíp... bíp... Có tin nhắn sao?

"Ngày mai làm đúng như lời tôi nói tôi sẽ đưa trả cô tiền." Cậu ta nói gì nhỉ? À đúng rồi, cậu ta nói tôi ngày mai 6 giờ phải tới nhà cậu ta, tôi đã không muốn đi rồi mà nhưng mà vì tiền tôi đành dấn thân vào biển lửa. Sao tôi cứ có cảm giác là lạ, giống như từ đầu tôi đã bị cậu ta cho sa vào bẫy vậy. Đau khổ quá mà.

...

Rón rén... lén la lén lút... Aizz tôi khẳng định ai nhìn thấy tôi lúc này cũng sẽ hét lên "A! Ninja kìa! Ninja kìa!", tôi cũng muốn thành Ninja lắm, có thuật ẩn thân sướng không gì bằng nhưng hiện tại tôi phải làm nhiệm vụ cao cả có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu như quỷ Satan mẹ tôi phát hiện ra, tôi bị đưa lên chảo rán là cái chắc.

Nhón chân nhẹ nhàng bước đi, thật có phong thái của diễn viên múa ba lê nha. Lạch cạch... chết mẹ tôi dậy... Chạy mau...

Giữa cái thời tiết tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt này tôi thật không muốn phải đi khỏi nhà vào lúc 5 giờ rưỡi sáng như vậy. Nghĩ đến mà đau lòng, tôi với cậu ta giống như oan gia vậy, từ khi gặp cậu ta tôi chẳng bao giờ gặp may mắn ca, xui xẻo đều ập hết lên đầu. Ước gì cái ngày mưa đó tôi chưa từng lại gần cậu ta vì tấm lòng thương cảm của mình.

Phù... Phù... từng làn khói trắng bay ra rồi nhanh chóng tan vào không khí, hà hơi như vậy tôi thấy cũng không ấm lên được bao nhiêu, tuyết rơi rồi, tôi vẫn thích nhất là tuyết, nó tinh khôi không lẫn tạp chất mặc dù khi chạm vào lạnh tê tái.

Tôi lê từng bước năngj nhọc trên nề tuyết rơi một dày, cảm giác cơ mặt tê liệt nhưng bây giờ tôi cũng không còn tiền để mà đi xe taxi nữa xe bus thì tuyết như vậy đi lúc nào cũng sẽ bị tắc đường.

[ROY] LƯU MANH VÀ TÔIWhere stories live. Discover now