Chap 22: Hai người ngốc nghếch.

Start from the beginning
                                    

- Quay lại với anh đi. Xin em.

Giọng nói trầm thấp khẽ nói bên tai, Chí Hoành cứng đờ người, hô hấp rối loạn do căng thẳng.

Anh lại rụi rụi xuống vài cái, cử chỉ thân thiết yêu thương. Người đường trước vẫn nhất nhất thẳng lưng để mặc anh ôm. Căn bản cũng là quá nhớ anh, nhưng vẫn chọn im lặng.

- Thiên Tỷ, em mệt mỏi rồi. Thật sự rất mệt.

Từ phía sau truyền đến tiếng thở dài, hiện tại mới để ý hơi thở Thiên Tỷ còn thoang thoảng mùi rượu, hơn nữa nhiệt độ từ người tỏa ra rất nóng.

Dịch Dương Thiên Tỷ tối qua đi uống cùng bạn bè có chút quá chén, còn chưa về nhà, sáng sớm liền phải gọi người mua quần áo mới mang đến thay rồi lập tức tới công ty. Đầu vẫn quay vòng vòng, dường như tắm qua vẫn không thể tỉnh táo, chỉ có thể làm giảm mùi rượu nồng đậm.

Chí Hoành giật mình quay lại thấy mắt người kia ánh lên sự mệt mỏi, xem ra là vì chưa tỉnh rượu. Đang định lên tiếng nói "Tổng giám đốc hãy nghỉ ngơi" lại bị nuốt vào bởi nụ hôn của anh.

Chỉ có hai người trong phòng, nhiệt độ điều hòa dễ chịu thoải mái, cách biệt với thế giới ngoài kia. Vẫn mong rằng khi ra ngoài kia lại có thể ôm nhau ấm áp như vậy.

Rời khỏi nụ hôn sâu. Cả hai người đều thiếu dưỡng khí, mặt Thiên Tỷ như kìm nén mà đỏ bừng.

Vì khoảng cách rất gần Chí Hoành có thể cảm nhận được có cái gì đó chọc chọc vào bụng mình, trán liền chạy mồ hôi lạnh, cũng không có dám nhìn xuống lại càng không nói lên lời. Và lại quên mất hai người đang giận nhau mà duy trì tư thế mờ ám.

- Đứng im. Đứng im như vậy, nghe anh nói một chút, một chút thôi.

Chí Hoành im lặng. Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình.

- Em tin anh được không? Ba anh muốn anh ở cùng một chỗ với cô ấy trong đoạn thời gian này. Anh không cách nào khước từ. Thật xin lỗi em.

Hai người lại trầm ngâm một hồi lâu không ai lên tiếng.

- Không tin anh cũng được nhưng chúng ta có thể làm lại từ đầu mà. Chỉ cần cho anh có hội._ Thiên Tỷ thở dài, đôi mắt đen ảm đạm buồn buồn rũ xuống. - Thật xin lỗi, bây giờ bảo anh chết cũng được, miễn là em quay về.

Chí Hoành trong lòng buồn cười, anh mà chết thì quay về cho ai xem, lại còn thành góa phụ. Mà nhìn người kia rất chân thành, thật sự không biết làm thế nào.

Nhưng cái hiện tại đáng lo nghĩ hơn là cái gì đó tự nhiên ngày một cứng hơn, chọc chọc mạnh vào bụng cậu.

Thấy Thiên Tỷ định cúi về phía mình Chí Hoành hốt hoảng kêu lên.

- Đừng làm bậy!

Sao con người này có thể đáng yêu như vậy, trong tình cảnh bi đát lâm li như vậy. Thiên Tỷ nhịn không được cười lên rồi một cái ôm gọn cậu vào lòng.

- Cái gì cũng không làm. Em đang nghĩ cái gì vậy chứ. Chỉ là muốn ôm em một chút thôi.

- Thiên...

- Đừng nói, đừng động. Tôi cả đời chỉ muốn ôm em thật chặt vào lòng, sợ em bước ra ngoài cánh cửa kia sẽ đi mất khỏi vòng tay tôi mãi mãi. Nói tôi khốn nạn cũng được. Lúc nhìn em khóc, lúc nhìn em vì tôi mà đau lòng. Thật sự tôi rất sợ, rất rất sợ.

Lưu Chí Hoành cảm động quá mà khóc to. Vương Nguyên nói đúng, Lưu Chí Hoành không có tiền đồ, người ta vừa mới nói vài câu đã mềm lòng.

- Sao lại khóc, có phải là tha thứ cho tôi rồi không?

Thiên Tỷ cười cười xoa lưng cậu. Chí Hoành trả lời nửa nói nửa khóc cứ nấc lên nghe rất buồn cười, như đứa trẻ nhỏ đòi hơn thua.

- Tha thứ cái của khỉ. Đi xuống địa ngục đi. Khốn nạn.

Lưu Chí Hoành thực ra con tim đã tha thứ nhưng bị lí trí chống lại. Biết lần đó vì anh vì mình mà bị tai nạn, thật sự đã vừa khóc vừa tự trách bản thân bội phần. Do cậu đi đường không chú ý, chiếc xe kia chủ động lao đến vùn vụt, Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn thấy vội phóng xe về phiá trứơc chặn đầu khíên xe đâm vào cột điện, còn tên lái xe phanh gấp có húc vào bên sườn xe Thiên Tỷ gây tổn hại không ít. Mà lúc đó Chí Hoành thoát chết, biển số xe của Thiên Tỷ cũng không nhớ ra, chỉ biết có hai người đâm nhau gần sát chỗ mình, đựoc mọi người trấn an đi về. Sau đó Vương Tuấn Khải mới báo tin cho cậu.

Là có người cố ý?

END CHAP 22 - TBC
CHAP NÀY DÀI HƠN BÌNH THƯỜNG. BÙ CHO CÁC CHẾ ^^
ĐỌC VUI VẺ, MÃI YÊU.

[LONGFIC] [TỶHOÀNH - XIHONG] Tình Yêu Tồn Tại...?Where stories live. Discover now