(36)

77 13 2
                                    

Náo loạn. Tất cả những gì Sana cảm nhận được ở khung cảnh sáng sớm ngày hôm ấy là náo loạn và sợ hãi. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi suốt một giờ đồng hồ. Mọi tiết học ngày hôm ấy bị huỷ. Sinh viên trở về nhà với tiếng xì xào không ngớt. Và không khí ở buổi họp của các giảng viên thực sự khiến cả người Sana đông cứng lại.

- Đó là một sinh viên năm nhất! Chúa ơi, từ trước tới giờ chúng ta chưa có một tiền lệ nào về việc học hành áp lực để dẫn đến tự tử.

Hiệu trưởng Freiya đi lại ở trung tâm, mỗi khi bà ấy lướt ánh mắt sắc lẹm của mình xuống toàn thể giảng viên ở phía dưới, Sana lại bất giác rùng mình.

- Tôi cũng không nghĩ đó là do chuyện học hành.

- Nhưng chắc chắn lí do tới từ trường chúng ta.

Giáo sư Josephine lên tiếng, thu hút hàng loạt cái nhìn chằm chằm. Sana cảm tưởng như nếu mình là cô ấy, nàng sẽ thực sự muốn biến mất đi bởi vì ánh mắt của họ không hề có chút thiện cảm nào.

- Em cũng nghĩ thế. Bởi vì nếu không phải là một lí do liên quan đến trường, em ấy tại sao phải tới trường một mình vào sáng sớm để làm chuyện ấy.

Sana hơi mím môi, lời này của giảng viên Keishi quả cũng có lí.

- Chúng ta cần phải tìm ra lí do ngay lập tức, nếu cứ để sự hoài nghi này kéo dài, danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Sana siết chặt vạt áo trong vô thức. Danh tiếng của trường...
Thế còn em ấy thì sao, còn gia đình em ấy thì sao đây.

Buổi họp kết thúc trong không khí nặng nề và ảm đạm. Không được thấy sinh viên đi lại trên hành lang và tụ tập ở mấy băng ghế đá chuẩn bị vào tiết học khiến tâm trạng Sana trùng xuống thấy rõ.

Và đặc biệt, nghĩ đến việc em ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất...

- Minatozaki.

- Vâng, giáo sư Josephine.

Sana giật mình quay lại và hối hả chạy lại gần người đã tận tình hướng dẫn nàng ngay từ những ngày đầu giảng dạy ở đây. Giáo sư Josephine cũng là một trong những người gắn bó lâu nhất ở trường, chứng kiến các thế hệ sinh viên dần trưởng thành, rồi giờ chuyện xảy ra thế này, hẳn cô ấy phải đau lòng lắm.

- Bài giảng ngày mai, em giúp cô chuẩn bị vài thứ.

- Vâng ạ.

- Chúng ta cũng sẽ tới chia buồn với gia đình em ấy vào tối nay nhé.

Giáo sư Josephine gỡ bỏ cặp kính cận, đưa tay lên day trán rồi nói bằng tông giọng trầm hơn hẳn thường ngày.

- Vâng, thưa giáo sư.

- Em ấy rất ưu tú. Cô đã từng vài lần gặp ở những buổi tự học. Em ấy luôn chăm chú nghe giảng và đặt ra vài câu hỏi vô cùng hay.

- Cô biết em ấy ạ?

- Ừm. Đó là một du học sinh châu Á, là người Hàn Quốc đó. Cô đã nghĩ ra biết bao nhiêu viễn cảnh cho tương lai rộng mở của em ấy. Vậy mà...

[ Mosa / Samo ] UsDär berättelser lever. Upptäck nu