deux (4)

140 22 3
                                    

[ Hirai Momo ]

Hôm nay Sana nghỉ làm. Tôi không biết lí do tại sao. Tôi chỉ biết anh quản lý nói Sana mới xin nghỉ.

Bình thường vẫn là Sana mua bánh mì để ăn tối, vậy nên giờ đây tôi ngồi ở quầy, một mình với chiếc bụng trống không thi thoảng lại réo lên từng đợt. Tôi đã gặng hỏi lí do, nhưng anh quản lý chỉ nói cậu ấy bảo là có việc bận.

Hừ, lí do vậy thì quá đơn giản rồi.

Chẳng lẽ Sana bị ốm? Thời tiết dạo này thay đổi liên tục. Khi thì mưa lâu ngâu, lúc thì nóng bức tới phát bực.

Quan trọng là, giờ đây tôi chỉ muốn gặp Sana.

Có một điều kì quái mà tôi chợt nhận ra. Tôi không hề có số điện thoại của Sana. Chúng tôi làm việc với nhau hơn 1 tuần rồi nhưng tôi lại quên không xin số của cậu ấy.

Vậy là Hirai Momo tôi đã lục lại nhóm lớp cấp 3, để tìm địa chỉ nhà Sana.

Tôi tới từ Kyoto, và Sana thì tới từ Osaka. Lấy điện thoại ra ghi chú lại số nhà của cậu ấy. Và còn lưu cả số điện thoại. Tôi chần chừ hồi lâu.

"Moshi moshi?"

Tiếng Sana, chắc chắn là giọng nói của Sana. Chỉ có điều, giọng nói ấy nghèn nghẹt. Có vẻ là đã ốm thật.

"Moshi?"

"À, Sana, là mình, Momo."

"Momo-chan! Sao cậu lại có số điện thoại của mình thế?"

Tôi có thể tưởng tượng được nụ cười của Sana ở đầu dây bên kia. Và tim tôi đập thật mạnh.

"Mình xin anh quản lý đó."

"Ồ, vậy sao cậu lại gọi mình? Nhớ mình sao?"

Sana đùa giỡn, hai má tôi đỏ bừng lên không kiểm soát được. Thật may khi cậu ấy không nhìn thấy khuôn mặt ngại ngùng của tôi lúc này.

"Hì, cậu bị ốm sao?"

"A, cảm lạnh một chút thôi. Mai là khỏi ấy mà."

"Vậy thì tốt rồi ha."

Tôi cảm thấy mình rõ nhạt nhẽo. Nói như vậy sẽ làm cuộc trò chuyện đi vào bế tắc. Và sẽ không ai nói thêm điều gì nữa. Chán bản thân quá đi.

"Hôm nay có đông khách tới không Momo? Cậu vất vả rồi."

"Không, hôm nay cũng như mọi ngày thôi. Chỉ có điều..."

Tôi ậm ừ vài giây. Tim đập như điên cuồng.

"Sao?"

"Ước gì có cậu ở đây."

Tôi dường như ngừng thở sau khi nói câu đấy. Và có chút hồi hộp chờ phản ứng của Sana. Cậu ấy im lặng 1 giây, sau đó phá lên cười.

Nụ cười mà tôi luôn luôn yêu thích.

Tôi cũng bật cười theo.

Và cứ thế, tôi với cậu ấy nói chuyện đủ thứ. Từ mấy video Sana xem hôm nay, cho tới thời tiết, cho tới những chuyện chẳng đâu vào đâu. Cho tới những chuyện mà chỉ có chúng tôi hiểu được. Như thể là chúng tôi đã quen biết nhau hơn vài năm, chứ không phải vài tuần.

[ Mosa / Samo ] UsWhere stories live. Discover now