Chương 37: Cần mặt mũi nữa không?

397 44 9
                                    

Editor: Gấu Gầy

Diêm Dã đội gió tuyết trở về, vẫn còn than phiền về việc tại sao mình không mua bao cao su lúc ở hiệu thuốc.

Rõ ràng đã hôn đến mức đôi mắt Tiết Bảo Thiêm phủ một tầng sương mù, rõ ràng đã xoa đến khi đầu ngón tay lạnh ngắt của người kia trở nên nóng bỏng, nhưng lại không tìm thấy bao cao su trong khách sạn.

Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, lười biếng đặt lên mép giường, giọng nói khàn khàn chứa đựng sự hả hê: "Miễn bàn."

Diêm Dã nhanh chóng mặc quần áo, hôn mạnh lên môi người đàn ông mệt mỏi: "Để tôi đi mua, sẽ trở về ngay."

Chạy một mạch về, lần nữa đẩy cửa vào, Diêm Dã cởi quần áo được một nửa thì phát hiện Tiết Bảo Thiêm đã đi ngủ. Điếu thuốc trên tay trượt xuống một nửa vẫn kẹp hờ hững, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay, tĩnh lặng như khuôn mặt đang ngủ của hắn lúc này.

Đèn đầu giường vẫn sáng, vẫn vàng vọt như vài phút trước. Ánh sáng hắt lên hàng mi rủ xuống một mảng bóng tối, hòa với quầng thâm mệt mỏi dưới mắt, mỏng manh đến mức gợi cảm và quyến rũ.

Diêm Dã bước chân nhẹ nhàng, lấy điếu thuốc khỏi kẽ tay hắn, dập tắt vào gạt tàn. Cậu chỉnh đèn tối đi, đợi đến khi người ấm lên mới vén chăn ôm người vào lòng.

Tiết Bảo Thiêm gầy đi nhiều, xương hàm hóp lại rất rõ, khi nằm nghiêng, eo lõm xuống, đường cong rõ ràng, Diêm Dã đặt tay vào chỗ hõm eo đó, có chút đau lòng.

Có tiếng thì thầm, Tiết Bảo Thiêm từ từ mở đôi mắt mơ màng, nhận ra người trước mặt, vô thức gọi một tiếng "Trương Thỉ", nhẹ giọng nói: "Vào đi."

Tiết Bảo Thiêm ít khi ngoan như vậy, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng, Diêm Dã nhịn cơn đau nóng rát trong lòng, ôm chặt người vào lòng, giọng nói trầm khàn khàn vào đêm tối: "Mệt rồi, ngủ thôi."

Lời còn chưa dứt, người trong lòng đã bắt đầu ngủ lại, trán kề lên vai Diêm Dã, đôi môi mềm mại trùng hợp chạm lên vết sẹo do thuốc lá để lại.

Khi Diêm Dã tỉnh lại, trời đã sáng, trong lòng trống rỗng, tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm. Tối qua cậu đã phải niệm kinh trong lòng đến nửa đêm, mãi đến gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhìn lại đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa là tàu chạy.

Bàn tay mò xuống dưới gối sờ thấy bao cao su, nghiêm túc cân nhắc tính khả thi trong khoảng thời gian nửa tiếng, cuối cùng Diêm Dã thở dài, đứng dậy mặc quần.

Hôm qua Tiết Bảo Thiêm ngủ khá ngon giấc, tắm rửa xong, mái tóc hơi ướt vuốt ngược ra sau, càng tăng thêm vẻ rạng rỡ.

Hắn ngồi trên mép giường, hai chân dang rộng, dưới mí mắt hẹp dài ẩn chứa nụ cười xấu xa: "Tối qua làm người rồi hả? Không ngửi thấy mùi thú vật nhất thời cảm thấy không quen."

Nhiệt độ khó khăn lắm mới hạ xuống lại bắt đầu tăng dần, Diêm Dã nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiết Bảo Thiêm, trong đầu chỉ có hai chữ nặng nề: "Đáng đánh."

Lại nhìn đồng hồ, Diêm Dã bất lực xoa xoa mái tóc còn hơi ướt của Tiết Bảo Thiêm: "Đừng chọc tôi nữa, Hai Trăm Tệ."

Loài Chim Mà Quý Khách Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại [EDIT HOÀN] - Tô Nhị LưỡngWhere stories live. Discover now