Nhưng hắn quá đơn độc. Hắn không thể làm thế với người thân của mình, cho dù hắn cũng khôbg thực sự thân thiết với Canius.

"Nghệ thuật của sự hiểu biết là biết nên mặc kệ thứ gì. Hãy nhớ lấy,Ţ̶̡̡̛͙̥̯̲̝̯͉̖̺̜̖̰̼̺̎͆̐̎͗̈́̌̄͋͊́͛̾͋̍̌̎̀̓̏͑̀̅̏͑̉̈̿̽̽͌̃̍̑́̐̏͂͘͘͝͝͠͝͝͝h̸̨̨̡̡̧̨̡̢̨̛͔̬̮̰̦̰̱̲̬̩͍̯̱̭̗̜͖͉̱͔̤̺̞̗̣̙̻̩͓̑͒̒̅̃̓́̑͗̈́̍̄̌̀̔̇̏̇́̏̃̔̏̈̓̃̐̏̀͒͑͂͗͗͘̕͜͜͠͝͝͠ͅị̶̻̝̃̃̂͐̆̀͑̇̒̈̌́͒͛̔̀̉̈́̽̉̓̓̊͐̈̋̚͘͝͝͝ ̶̨̢̢̡̖̹̳̫̝̮͉̰̗͎̟̳̗͕͇̼̟̰̰̙̳̹̣̟͖͙̉̽̂̃̌̈́́̇̈́͒̍̇̍̎̈́̄̑̽̀́́̓̄̄̏̀̔́̈́̌͛̑̀́̂̋̚̚͜͝͠Ú̵̮͕͉̺̣̯̪̗̫͖̫͇̬͋͜ͅt̷̨̰̝͙̼̥̟̹̥̘͕̻͔͈̭͙̙̐̾̓́̒̔́̅̈́̿͋̂̓̒̔͋̒͆͂͋̓̉͝͠ . Luôn phải biết từ chối những gì thừa thãi. Sống thực dụng lên. Yêu bản thân lên."

Hắn bị lôi xềnh xệch trên hành lang dẫn từ phòng khâm liệm đến tủ chứa xác.

────┈┈┈┄┄╌╌╌╌┄┄┈┈┈────

"Vậy ngươi quyết định dùng mystium để gặt lúa cả đời sao ?"

Đó là Argentum, một cô gái vốn từng là quý tộc, nhưng vì bậc trưởng bối phạm tội nên gia đình tiêu tán, may mắn có một người quen biết nhận về làm con nuôi nên mới không phải chịu cảnh biệt xứ như những người trong tộc. Kể cả khi người nhận nuôi cô ta ra đi, cô ta vẫn ở lại đây làm nông không biết bao nhiêu năm, cứ khi nắng hạ lên thì đi gieo lúa, đúng giữa năm thu hoạch bông đan thành sợi, cuối mùa thu lại đi trồng mâm xôi. Vì làm một mình, cuộc sống của cô ta cứ chỉ quẩn quanh như thế mà thôi.

Hắn nhìn lưỡi liềm treo trên móc treo của căn nhà ven đồng lúa. Lưỡi liềm được làm bằng một thứ đá màu xanh, cán nhìn như cẩn bạc, có những họa tiết hoa đồ mi* tinh xảo đến bất ngờ.

Argentum không trả lời. Trái với cái liềm, căn nhà của cô ta đơn giản đến thảm thương. Gọi căn nhà là đã nói quá rồi, phải là một túp lều. Công việc không nặng nhọc, nên thành ra Argentum cũng ăn ít, nấu nướng ít, sưởi ấm cũng ít...căn nhà lạnh lẽo như nhà hoang, dù trông vẫn sạch sẽ và gọn gàng chán.

Argentum cất liềm xong, đứng ở giữa túp lều mà không làm gì thêm.

"Hữu Đại Tướng, ngài có biết Duat không ?"

"Ta không biết." Hắn trả lời thẳng thừng."Ngươi hỏi làm gì ?"

"Đó là một dạng thiên đường-hoặc địa ngục của những người ở Đất Nước Cát Nóng. Bọn họ tin rằng những người sinh tiền trong sạch, khi chết sẽ được đưa đến một đồng lúa rộng lớn. Ở đó, họ làm nông đến vô tận. Sống như thế, mình cứ nghĩ mình là cây liềm, cây cuốc mà làm việc thôi. Chí ít, đó là bản thân tự nguyện làm...nhưng liệu ngài có cũng như thế không, hả Hữu Đại Tướng ?"

Lilia lại nhìn vào bàn tay của mình. Dù đã rửa tay, hắn vẫn có cảm giác tay luôn ướt đẫm, dinh dính như có máu.

Phải...hắn ở chiến trường lâu, cũng nghĩ mình là thanh đao, thanh kiếm mà đâm chém. Nhưng vốn dĩ hắn đâu có muốn như thế ?

"Xin hãy tha cho tôi! Tôi vẫn còn gia đình!"

Nhưng thanh đao, thanh kiếm không có tai để nghe. Thanh đao, thanh kiếm chỉ có nhiệm vụ ngoan ngoãn nằm trong tay chủ nhân rồi nhuộm đỏ chính mình bằng máu tươi của những kẻ được cho là kẻ thù.

[Twisted Wonderland] 🇪 🇸 🇨 🇦 🇵 🇮 🇸 🇲Where stories live. Discover now