18

819 73 7
                                        

Đôi khi tôi hối hận vì bản thân quá tốt bụng, quá coi trọng bộ da của mình, nên người ta hỏi gì cũng giúp, sai gì cũng làm. Nỗi sợ bị bắt nạt khiến tôi sợ người ta ghét mình, thế nên tìm mọi cách luồn cúi để không làm phật lòng nhau.

"Em ngất trong giờ thi. Bài thi của em do đã hoàn thành nên đã được thu lại và chấm điểm. Nếu không đủ sức thi tiếp thì kỳ thi này thì sẽ hoặc là thi bù sau, hoặc là đánh giá dựa trên kết quả học tập từ đầu năm đến giờ. Tốt nhất vẫn là giữ sức khỏe ! Ma thuật sư khỏe mạnh mới là ma thuật sư giỏi !"

Thì thầy chủ nhiệm đến thông báo với tôi điều đó. Quái lạ, tôi yếu là thật, nhưng cũng chưa đến nỗi ấy. Ann giống tôi, cũng nổi tiếng tuổi cao sức yếu, nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy cô ấy có phản ứng tiêu cực như tôi.

Ám ảnh trong giờ thi đó...có thể là đến từ nỗi hụt hẫng lớn nhất đời tôi. Trong suốt mấy năm đổ lại, công lý...ha ha, có lẽ chỉ có trong chương trình Gặp Nhau Cuối Năm... Tôi có chút thất vọng đối với lớp học sinh Việt Nam và cả giáo dục Việt Nam. Một bên bắt con cá leo cây và kỳ vọng nó biết bay, một bên thì ì ạch, lười biếng, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Hai bên giao thoa vào nhau tạo ra kịch bản thi cử tồi tệ vô cùng: giám thị và thầy cô bất lực, học sinh đua nhau chép, đua nhau phao. Mà những người thiệt thòi nhất là ai ? Là những người thực sự nghiêm túc với việc học-những người kỷ luật.

Tôi đã từng là một con người kỷ luật nhưng ngây thơ. Rồi cũng là sự kiện thi cử ấy mà tầm nhìn của tôi về thế giới bị méo mó cực điểm. Một buổi thi chính là tóm tắt một cuộc đua trong xã hội, mà trong cái cuộc đua chết tiệt ấy thì không còn chỗ cho người tốt, chỉ có lừa lọc, gian lận...mới có thể dễ dàng vươn lên...

"Tránh mặt nhau mãi cũng không giúp gì đâu."

chất giọng trầm lắng, nhưng dễ nghe, không khàn khàn và rung rinh như của Lilia. Giọng này đã lâu tôi không nghe, nên là của ai thì tôi không còn rõ.

"Ta đã tìm cậu."

Bóng đen vén màn che của phòng y tế. Một bóng người cao lớn với cặp sừng cong đen bóng và tóc đen mỏng, đuôi chấm màu xanh skobeloff. Dĩ nhiên tôi nhớ hắn là ai chứ. Malleus Draconia, trưởng nhà của tôi. Anh ta là một trong những người hiếm hoi trong trường nói tiếng Bắc, so với Lilia có cùng chất giọng Bắc, nghe giống Nguyễn Đình Toàn thì vẫn trầm ấm hơn nhiều.

"..."

"Ta...xin lỗi."

Lách tách, lách tách...ngoài trời bắt đầu mưa lâm râm.

Tôi không biết nói gì, chỉ vô định nhìn bầu trời trắng xóa bên ngoài và vò góc chăn, tránh khỏi đôi mắt xanh của Malleus Draconia. Tôi giận anh ta là thật, nhưng mà anh ta đâu cần xin lỗi tôi làm gì, tôi có phải là người bị thương trong vụ giẫm đạp đâu...

"...Lilia nhờ ta hỏi cậu thích vị bánh gì."

À, không phải là xin lỗi vụ đó sao ? Cuối cùng là trang trọng hay định chữa quê ? Tôi đánh giá bản thân hơi cao rồi, nghĩ sao mà được một người cao cao tại thượng như Malleus Draconia xin lỗi chứ. Nghĩ tới đây thì cười thầm trong bụng. Một người không có gốc mà muốn trèo cao, khà khà, chính là nói tôi đó.

[Twisted Wonderland] 🇪 🇸 🇨 🇦 🇵 🇮 🇸 🇲Donde viven las historias. Descúbrelo ahora