Chương 57 - Lượn Đêm

62 6 0
                                    

Sau giờ giới nghiêm, Harry lại bắt đầu lang thang khắp Hogwarts. Cho dù phải thức đêm nghiên cứu, Harry vẫn dành chút ít thời gian lượn đêm để thư giãn đầu óc. Thuần thục ếm một bùa Di dời danh tính lên chiếc bút trong phòng, Harry ếm cho mình một bùa Ảo ảnh rồi ra ngoài. Cậu lặng lẽ đi theo sau lưng Severus. Hôm nay tâm trạng anh không tốt, cậu nhận ra, chỉ là không biết nguyên nhân gì khiến anh đặc biệt khó chịu hơn bình thường như thế, thậm chí cả dược liệu cậu tặng cũng bị ném đi.

"Đi ra." - Severus đột nhiên dừng lại, quay lại, gắt lên, đũa phép đã nằm trong tay anh.

"Đi ra. Đừng để ta phải lặp lại." - Anh quát.

"Giáo sư. Chúc thầy một buổi tối tốt lành." - Harry giải trừ bùa chú trên người, nhìn anh cười khẽ.

"Harry Potter?" - Severus nheo mắt - "Ta nên vui mừng vì có một học trò có thể lén lút tiếp cận ta mà ta không hay biết hay nên tức giận vì có một Slytherin ngông cuồng học theo đám Gryffindor không đầu óc kia, dám thách thức ta đây? Vậy mà ta đã nghĩ trò sẽ khá hơn người cha tự đại, ngu xuẩn, lỗ mãng...của trò đấy..."

Harry chỉ đứng đấy, lặng yên nghe Severus nói hết. Đúng là cũng lâu rồi
không nghe anh mỉa mai, cậu có chút nhớ. Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Harry lại có chút khó chịu. Có phải vì mẹ còn sống cho nên thái độ của anh đối với cậu mới thay đổi như thế? Xem ra mẹ vẫn ảnh hưởng rất lớn đến Severus.

Nói mãi không thấy đứa trẻ trước mặt có phản ứng gì, chỉ cúi đầu đứng yên, Severus liền buồn bực:

"Dám công khai lượn đêm trước mắt ta mà lại không dám mở miệng? Trò khinh thường trả lời giáo sư thấp hèn của trò hay bị mèo nuốt mất lưỡi rồi hả?"

"Ngắt lời người khác là bất lịch sự, không phải sao ạ?" - Harry lấy lại bình tĩnh, cười nhìn anh - "Em chỉ là mất ngủ nên mới đi dạo thôi."

"Mất ngủ? Nên lượn đêm? Không lẽ quá mức hưng phấn vì nhận được quà nên không ngủ được?" - Severus không hề nhận ra lời mình nói có bao nhiêu ghen tuông.

Mà Harry chỉ ngớ người một lát. Trong lòng đã mặc định Severus chỉ yêu một đóa bách hợp đỏ duy nhất nên hoàn toàn không nghĩ nhiều. Cậu lấy gói quà mình nhận được trong bữa tối từ trong túi áo ra, đưa cho anh:

"Thầy không nói em cũng đã quên. Thứ này có lẽ thầy sẽ thích."

Nhìn gói quà thắt nơ xanh, Severus cảm thấy thật chói mắt, cũng rất khó chịu:

"Điều gì khiến não bộ đặc chất nhầy của sên trong đầu trò nảy sinh ý tưởng ta sẽ thích thứ đồ ngọt ngấy kinh khủng này?"

"Không phải." - Harry bật cười, Severus thực sự rất ghét đồ ngọt - "Đây là dược liệu."

"Hừ. Ta còn chưa tới mức đi cướp dược liệu của học trò mình."

Harry liền cất gói quà đi, lấy ra một cái túi giấy khác được gập miệng cẩn thận, đưa cho anh:

"Vậy thứ này hẳn có thể nhận đi. Em có làm một ít cho gia đình và bạn bè. Phần này là làm riêng cho thầy. Cảm ơn thầy giúp đỡ em suốt thời gian qua."

Severus ngây ngẩn một lát nhưng vẫn nhận lấy. Harry đã phải dùng đến Bế quan Bí thuật để không nhảy cẫng lên vì vui sướng. Severus chịu nhận chocolate Valentine từ cậu. Merlin thật có nghĩa khí, không uổng công cậu giúp Người làm nhiều việc như vậy.

[Reup] [Hoàn] [Fanfic HP] Kỵ Sĩ Đen Where stories live. Discover now