Chương 18. Lời Nguyền Phát Tác

61 11 0
                                    

Những tháng ngày đi học khiến Harry cảm thấy nhàm chán nên bắt đầu tiếp tục những nghiên cứu đang dở dang từ trước khi đến trường. Bởi vậy, cậu hoàn toàn không xuất hiện trước mặt mọi người nếu không phải dẫn học sinh lên lớp và khi cùng học bài với bạn bè, thậm chí bữa trưa và bữa tối cũng không đến Đại sảnh đường. Việc này khiến rất nhiều người tức giận, như ba người Draco, như Hermione và Daniel, như bà Pomfey, lại như vị Chủ nhiệm luôn mặc đồ đen nào đấy...

"Mình không thể chịu được nữa." - Daniel đập bàn đứng dậy, hùng hổ lao sang dãy bàn Slytherin - "Này Malfoy, Harry đâu rồi. Anh ấy đã không đến Đại sảnh đường ăn tối gần hai tuần rồi."

"Chắc cậu ấy đang nghiên cứu sách vở gì đấy." - Draco thản nhiên đáp, mới đầu Harry cũng muốn vào Revenclaw đấy thôi.

Nhìn bộ dạng thản nhiên của Draco, Daniel tức muốn hộc máu. Vậy mà cũng đòi làm bạn sao. Cậu tức tối đi ra ngoài, đi thẳng đến hầm, dùng mật khẩu Harry từng nói cho mình vào trong.

"Harry." - Daniel vừa đập cửa vừa gọi, gọi mấy lần không ai trả lời thì không khỏi lo lắng - "Harry, anh có ở trong đó không? Harry, Harry."

"Sao rồi?"

Daniel quay lại thì thấy Draco đang đi tới, vừa rồi là cậu ta gọi, liền hừ một tiếng:

"Cậu còn đến đây làm gì?"

Draco cũng không quan tâm thái độ đối phương, tiến lên trước gõ cửa:

"Harry, cậu có trong đó không?"

Thấy mãi không có tiếng trả lời, Daniel liền đẩy Draco ra, chĩa đũa phép vào cửa:

"Alohomora"

Một ánh sáng phát ra từ đũa phép của cậu nhưng khi chạm đến cửa thì biến mất, cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

"Ở yên đây. Tôi đi gọi Chủ nhiệm."

Một lúc sau, không chỉ Severus mà cả Dumbledore cũng đến. Sau khi thần chú mở cửa của cả hai người đều thất bại, Dumbledore trầm giọng bảo mọi người tránh ra rồi ném một thần chú nổ tung lên cửa. Cánh cửa vỡ vụn lộ ra cảnh tượng kinh hãi bên trong: Harry cả người đầy máu nằm trên giường, gương mặt nhăn lại, trong miệng đang ngậm một cái khăn cũng đã nhiễm máu, máu thấm vào ga giường còn đang nhỏ xuống đất.

"Harry." - Daniel và Draco sợ hãi hét lên, lập tức chạy tới cạnh giường, lại bị một tiếng quát "Đứng lại" làm giật mình, sau đó bị Severus kéo ra phía sau.

Dumbledore vung đũa giải trừ hàng tá bùa chú xung quanh chiếc giường, thở dài:

"Chúng ta chỉ có thể đợi Poppy đến đây thôi."

"Sao cơ?" - Daniel và Draco kêu lên.

"Bình tĩnh lại, con của ta." - Dumbledore trấn an hai đứa trẻ - "Có một thần chú mà ta cũng không giải được. Chúng ta không thể mạo hiểm làm bất cứ việc gì được. Harry dám một mình chịu đựng mà không gọi ai giúp đỡ, chứng tỏ trò ấy sẽ không sao."

"Nếu não của cụ còn chưa bị đồ ngọt chiếm hết thì cụ nên nghĩ đến trường hợp trò ấy muốn gọi giúp đỡ cũng không kịp." - Severus tức giận nói, Merlin biết khi anh nhìn thấy bộ dạng Potter đã sợ hãi thế nào, anh gần như đã ngừng thở trong lúc ấy.

[Reup] [Hoàn] [Fanfic HP] Kỵ Sĩ Đen On viuen les histories. Descobreix ara