Chương 3: Chẩn đoán

716 65 6
                                    

Note của author Luffymero:

Chào mọi người! Tôi mong là các bạn vẫn đang rất ổn!

Tôi đã trở lại với chap tiếp theo rồi nè! Yaayyy!

Lần này thật sự không dễ để tôi viết nó và tôi không biết liệu mình có hài lòng 100% với nó hay không. Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng tôi có thể truyền tải cảm xúc của đoàn làm phim một cách hợp lý và bạn thích nó.

Tôi xin lỗi trước vì những điểm không chính xác về mặt y tế, vì bản thân tôi không phải là bác sĩ. Tuy nhiên, tôi đã cố gắng hết sức! 

⚠️Cảnh báo: Đề cập đến Máu và khạc ra máu. Nếu bạn nhạy cảm với nội dung này, tôi khuyên bạn nên ngừng đọc vào thời điểm này. 

Và đối với những người không có vấn đề gì với nó, hãy vui vẻ!

(Xem phần cuối của chương để biết thêm ghi chú.) 

______________________________

~5 ngày sau~

Thousand Sunny ngày hôm nay có hơi tĩnh lặng.

Không phải là hơi, mà là quá tĩnh lặng mới đúng.

Chuyện về thuyền trưởng của họ đã làm rúng động cả băng.

Tâm trạng vui vẻ và yên bình thường ngày trên tàu đã được thay thế bằng một tâm trạng chán nản và căng thẳng. Và cũng thật phù hợp làm sao khi mấy ngày nay trời mưa bão liên tục.

Thật buồn cười, thời tiết lại phản ánh đúng thực tế cảm xúc hiện tại của băng hải tặc Mũ rơm như thế nào.

Một vài ngày trước, mọi thứ đã diễn ra hoàn hảo mà không có bất kỳ trở ngại nào. Mọi người đã rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ không có dấu vết của tất cả điều này. 

Thật kỳ lạ khi cuộc sống lại có thể thay đổi nhanh chóng và không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào cả. 

Hoặc, những cảnh báo trước đã tồn tại, chỉ là chúng cố tình không được chú ý, gần như bị bỏ qua. Cảm giác tội lỗi lớn lao đang đeo bám mỗi người trong băng, khiến cuộc sống hàng ngày trở nên không hề dễ dàng xoay sở như bình thường được, ngay cả khi họ đã cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cả băng đều luôn muốn trở nên thật mạnh mẽ, ngay cả trong những thời điểm khó khăn như thế này. Đặc biệt là vì họ đã học được từ chính Luffy, người thuyền trưởng yêu quý và là ánh sáng dẫn đường của họ, rằng đừng bao giờ đánh mất hy vọng, dù có chuyện gì xảy ra.  

Trên thực tế, cuộc sống không thể tàn nhẫn hơn đối với băng hải tặc Mũ rơm như lúc này.

Họ, và đặc biệt là Luffy, đã làm gì để mà phải chịu cái số phận nghiệt ngã như vậy?

Đó chính xác là câu hỏi mà cô hoa tiêu tóc cam tự hỏi mình trong khi ngồi trong bồn tắm nước nóng, hoàn toàn chán nản. Cô ấy co cả hai chân vào người, hai cánh tay ôm lấy chúng, đầu tựa lên đôi đầu gối, cảm thấy thật nặng nề. Ánh mắt của Nami dán chặt vào khoảng không, cô mải mê với những suy nghĩ của mình, đến nỗi cô thậm chí không nhận ra người đang đứng ở ngưỡng cửa. 

[TRANS]Ngay cả cao su cũng có giới hạn của nó cho đến khi nó ráchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ