Bây giờ mới nhớ quên học mất một thứ rồi. Đó là khiêu vũ. Mà thôi, tôi cũng chẳng cần. Giữa phòng chỉ có cặp Canius và vài cặp xã giao với yêu nhau ra nhảy. Tôi có cần nhảy đâu, cũng không biết mình nhảy bước nam hay bước nữ thì hợp.
"Đứa Trẻ U Sầu."
Tôi sai rồi.
Thật ra không nghĩ đến việc Thị Út lôi tôi ra nhảy. Tay anh ta chạm vào eo tôi ngại thấy mẹ. Chạm vào eo là tôi nhảy bước nữ rồi, mà nghe nhạc và nhảy gần nhau thế này thì cũng chẳng biết nhảy gì cho hợp flow nhạc, vì dòng nhạc cổ điển này tôi nhảy không quen.
Thật kỳ lạ, tiếng Thị Út nhỏ như tiếng thì thầm giữa dàn nhạc phía sau, nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ. Có lẽ sức mạnh của tình yêu, khụ, tình bạn đã giúp tôi lấy lại thính lực, vì thường tôi nghe tiếng nói dở tệ lắm.
"Chỉ cần di chuyển theo ta thôi."
Thì ra là slow dance. Thị Út hướng dẫn tôi di chuyển sao cho cùng nhịp với mình. Slow dance là thể loại dễ nhất, là hai người cùng nhảy chậm, lắc lư theo nhạc.
Nhảy múa nằm trong nghệ thuật biểu diễn, là một trong bảy môn nghệ thuật. Như đã nói từ trước, trừ âm nhạc ra tôi đã làm chủ gần hết. Vậy có thêm Thị Út dẫn đường thì tôi chẳng khó gì mà tiếp nhận kiểu nhảy chậm rì này.
Chỉ có điều đây không phải là điệu nhảy của những cặp đôi xã giao. Tôi cảm thấy vậy, chứ không biết ở đây tiêu chuẩn có khác thế giới cũ không. Slow dance vốn là dành cho tình nhân mà. Cũng không biết ngoài kia có ai ghen nổ mắt không, vì ờm...Thị Út chung quy cũng là người nổi tiếng, gái trai thích anh ta không phải chuyện khó tưởng tượng ra, lấy Sebek làm ví dụ chẳng hạn. Nghĩ đến thế là tim bắt đầu đau rồi. Tôi chỉ muốn có cuộc sống yên bình nơi phố xá, ngày đêm làm một bà hàng xóm ế chồng lấy hóng drama làm niềm vui thôi, chứ không muốn bị cuốn vào thị phi đâu.
"Hãy cứ như thế này nhé, Đứa Trẻ U Sầu." Thị Út nói khi điệu nhạc dừng. Mọi người vỗ tay, có lẽ là chuẩn bị sang bản nhạc tiếp theo.
Tôi vén tay áo đồng hồ. Nhanh thật, vậy mà đã 11 giờ rưỡi rồi. Tôi mò túi quần, định mở điện thoại lên để vào game chúc Nekura Samurai một cái, nhưng nhớ ra là ở đây mà bấm điện thoại là không phải phép. Mong cậu ấy cứ nghĩ là tôi không có mạng nên không online được vậy.
Tôi thoát khỏi vòng tay của Thị Út với một lời nói cụt lủn. "Xin lỗi nha." rồi mò tìm Lilia trong đám đông đứng men theo sàn nhảy. Với màu tóc đỏ hồng, dĩ nhiên anh ta cũng rất nổi bật và dễ tìm-hiện đang cụng ly với ông của Sebek.
"Sir Vanrouge có biết không, mọi người đều cho rằng khi ngài sinh ra, ngài chở mẫu thân của ngài về nhà từ bệnh viện...ha ha, ngài không thể tầm thường thế được, lần đầu song thân* của ngài gặp nhau phải là do ngài giới thiệu chứ phải không ?" Ông của Sebek vẫn cười nói với Lilia, nghe quả lời mai thúy như vậy, nhưng giọng điệu và vẻ mặt không như say rượu, giống như đang đùa nhau hơn.
"Gì chứ, sai hết nha, thực ra hồi xưa ta có đánh nhau với Siêu Nhân, hẹn kèo ai thua phải mặc quần lót ra ngoài quần dài !" Đến Lilia cũng hưởng ứng bằng tông giọng không thể đớ hơn.
"Lilia..." Tôi cố chen vào gọi anh ta.
"Mướp đắng." Thế mà có ai hình như cũng gọi tôi, tuy tôi không phải họ Mướp tên Đắng.
Nhưng mà, tôi nghe biệt danh này như gọi tôi thật vậy. Hình như ai đã gọi tôi như vậy thật, nhưng lại quên mất.
"Mướp đắng." Lại nữa. Lần này tôi quay trước sau, liền bị dọa sợ bởi Vil Schoenheit.
Anh ta vốn trang điểm hàng ngày, nên nhìn giao diện lễ hội của anh ta, tôi không quá ngạc nhiên. Họa chăng thì chỉ có mỗi mái tóc vuốt ngược là đặc biệt hơn thôi. Chẳng qua là xuất hiện đường đột làm tôi bị giật mình.
"Cậu có phiền không ? Chụp một kiểu ảnh ấy mà."
Sao lại chụp ảnh thế nhỉ ?
"Là selfie sao ? Tôi không ăn ảnh lắm đâu... Có filter gì hề hề không ạ ?"
Vil Schoenheit nhíu mày. Hình như tôi đã nói gì đó sai.
"Không cần filter đâu, chỉ cần cậu không làm cái gì kỳ quặc là được."
"Vậy sao...ra ngoài hành lang nhé ? Chụp ngay trong này thì không hợp lẽ lắm."
Cả hai lững thững đi ra ngoài. Tiếng nhạc mất hút ngay sau khi người phục vụ đóng cửa, đưa lâu đài này về vẻ yên tĩnh vốn có. Dọc hành lang, chỉ có lác đác một vài vệ sĩ đứng cuối, dáng đứng nghiêm chỉnh và có vẻ như chẳng quan tâm đến hai người chúng tôi.
"Chụp bằng máy tôi nhé ? Dù sao camera vẫn tốt hơn." Vil Schoenheit chọn được chỗ chụp ưng ý thì lấy trong túi áo ra điện thoại của anh ta, cụm camera sau và thân máy giống Samsung S22 Ultra-ước mơ của tôi cả đấy. Vốn ở thế giới cũ Samsung về phần chụp choẹt không xuất sắc lắm nhưng dòng F và high-end chắc cũng không thua IPhone mấy.
Chẳng mấy chốc mà đã bật camera lên rồi. "Chú ý nào." Anh ta giơ điện thoại lên và căn chỉnh một lúc. "Bắt đầu nhé."
*song thân: cha mẹ
YOU ARE READING
[Twisted Wonderland] 🇪 🇸 🇨 🇦 🇵 🇮 🇸 🇲
Fanfiction[現実逃避] - ❝Trốn chạy là điều duy nhất tôi có thể làm.❞ - CP: ??? Warning: vent/trauma dumping, self insert, nhân vật chính không phải là MC Trừ Twisted Wonderland, các nhân vật canon, các bài nhạc có trong truyện và tên vài nhân vật đi chôm chỉa ra t...
![[Twisted Wonderland] 🇪 🇸 🇨 🇦 🇵 🇮 🇸 🇲](https://img.wattpad.com/cover/326929733-64-k964592.jpg)