Chính xác đây là những điều tôi gặp được khi đặt một ngón chân vào quán. Một tên cao hơn tôi một cái đầu, dùng bộ dạng cung kính mời tôi vào, tới khi tôi nói ra mục đích mà vẫn không có nhiều biến đổi, vẫn thế mà mời tôi vào hằn phòng V.I.P.

Ghê vậy sao ? Khi nãy tôi nhìn qua menu quán, thấy giá đồ uống thấp nhất là 500 madoll, tầm trên dưới 100 cành. Cộng thêm lượng khách kia thì doanh thu cũng không nhỏ, thế nên thái độ nhân viên như thế cũng không lạ. Ôi chà, tưởng tượng mình trở thành như thế...tôi không làm được. Như thế chính là đeo một lớp mặt nạ, tức là mặt nạ chồng mặt nạ. Vì vậy trong lúc được nhân viên tóc xanh skobeloff đó dẫn đến phòng V.I.P, tôi đã định quay đầu. Nhưng lại là kịch bản cũ, tôi bị đồng tiền giữ lại. Cho tới lúc anh ta mở cửa mời tôi vào thì cũng không còn thời gian nữa.

Gam màu trong căn phòng này so với bên ngoài không có điểm khác biệt. Nói là phòng V.I.P, nhưng thực tế giống phòng giám đốc hơn, nổi bật nhất là một bàn làm việc ở phía trước một két sắt khổng lồ âm tường, giữa phòng là một bộ sofa.

"Azul." Người nhân viên gọi. Ngồi bên bàn làm việc là một người tóc bạc đeo kính mắt, nốt ruồi ở cằm trông rất thanh lịch.

"Cậu Cuprum." Anh ta đứng dậy. Tôi và anh ta đi đến chạm mặt nhau, cuối cùng là Azul đưa tay ra ngỏ ý trước. "Chúng ta đã gặp nhau ở lễ phân loại."

Tôi bắt tay anh ta. Nhớ ra rồi, quả thực trong lễ phân loại đã được anh ta mời gọi.

"Tôi là Azul Ashengrotto, trưởng nhà Octavinelle. Hiệu trưởng đã nói cậu muốn xin việc chỗ tôi. "Mời ngồi."

Cả hai ngồi xuống sofa. Cùng lúc, một người khác đạp cửa đi vào, trông rất giống người nhân viên vừa nãy. "Azul~Đám ngoài kia...'"

"Floyd !" Azul gắt, rồi lại quay qua nhìn tôi. "Xin lỗi. Đây là Floyd Leech và Jade Leech, trợ lý của tôi.

"Khi nãy không giới thiệu, thật thiếu sót." Người ăn mặc nghiêm chỉnh nói trước. "Tôi là Jade Leech."

"Bé hàu thông cảm nha~tui hỏng có biết bé đang nói chuyện với Azul, bé thích gọi tui là gì cũng được nha~" Người xuề xòa cười trông cứ thỉu leng kiểu gì.

"'Bé hàu' là..."

"Là gọi cậu." Azul đẩy kính. "Đó là thói quen của Floyd, mong cậu có thể bỏ qua."

"À không sao, không sao." Tôi cười cho qua chuyện. "Bên anh đang thiếu vị trí nào nhỉ ?"

"Thực ra chúng tôi không thiếu gì đâu...Nếu như cậu có năng lực đặc biệt gì đó thì tôi có thể du di, nhưng vị trí pha chế, thu ngân và tạp vụ thì quỹ lương của chúng tôi đã hết rồi."

"Cũng phải thôi. Chỉ cần có đầy đủ chân tay và không bị bệnh thần kinh là có thể làm được rồi." Nói đến đây tôi thấy tuyệt vọng vô cùng. Tôi không có sức khỏe, EQ kém, IQ chỉ đủ dùng, ma thuật cũng chỉ là tay mơ. Ở môi trường cạnh tranh này tôi làm được gì cơ chứ ? Thế là có kiếm được đồng nào không, hay là chết đói tiếp ?

Tôi nắm chặt tay.

"Nhưng mà nếu như cậu thực sự cần tiền, tôi cũng có thể cho cậu vay, với điều kiện là cậu phải làm việc cho tôi."

"Đợi chút..." Ban đầu tôi không hiểu lắm.

Nếu như vậy thì trực tiếp trả lương là được mà...Nhưng rồi tôi để ý từ 'vay'. Nếu Azul cho vay, thì sẽ có lãi cộng dồn. Một khi tôi dính vào đây là phải làm hết, làm lâu dài vì miếng ăn. Giả sử 9 tháng ở trường tôi làm được 50 triệu-mức lương mà vài người bạn của tôi phải làm bục mặt mới có được, cứ cho là một năm do khấu trừ ba tháng nghỉ hè, thì tôi còn phải làm thêm chừng 1 tháng của năm sau mới đủ tiền lãi. Thế nên sẽ rơi vào trường hợp lãi mẹ đẻ lãi con, nghĩa là tôi sẽ không bao giờ trả hết nợ trừ khi bằng cách nào đó kiếm đủ tiền trả đứt nợ, và có khi còn rơi vào vòng xoáy tín dụng đen sặc mùi sơn đỏ và mắm tôm. Chưa kể tôi ghét nhất là vay mượn, xem ra Azul đưa ra kiến nghị này là giăng một cái bẫy.

Lilia nói không sai, Azul Ashengrotto này không đơn giản.

"Thế nào ?" Giọng anh ta rất sang, trong tâm cũng khôn ngoan lọc lõi, rất giống hình tượng Bá Kiến.

Tôi đưa ra hạ sách bằng cách nhớ lại những gì mình đã làm với Sebek. "Tôi có khả năng đánh ngất người khác...và phần nào đấy đọc được tâm tư của người đó..."

"Vậy sao ?"

"Tôi không rõ lắm, chỉ nhớ là sau khi đọc ra một câu chú thì tôi sử dụng được. Không biết có thể giúp được gì không."

Azul nhìn Jade. Rồi lại nhìn tôi. "Được thôi. Tôi rất tôn trọng năng lực của cậu. Vì cậu nói cậu không rõ, tôi cho cậu thời gian ba ngày, gọi là thử việc. Hãy tìm ra năng lực đó và chứng minh cho tôi trước khi mặt trời lặn của ngày 7 tháng 9. Còn nếu không..."

"Nếu không thì sao ?"

"Năng lực của cậu sẽ thuộc về tôi, và cậu phải làm việc không công cho tôi ít nhất là một năm." Azul nhìn thấy chân mày nhíu lại của tôi thì nói thêm. "Về ăn uống thì cậu có thể ăn ở Mostro Lounge."

Vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi. Ăn uống thì có thể cho qua, nhưng dưỡng da, ugh, tôi không bỏ được dễ dàng như thế. Tôi bắt đầu sợ Azul. Nhưng mà, thực ra ai mà tôi chẳng sợ. Tôi sợ loài người, cách mà họ lừa lọc, dẫm đạp lên nhau...

"Thôi được. Có ăn là được rồi."

"Tôi thích cách suy nghĩ đơn giản của cậu. Chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay gây giờ"

Anh ta nói "It's A Deal !". Nhanh chóng, trên tay anh ta xuất hiện một tờ giấy vàng khè.

[Twisted Wonderland] 🇪 🇸 🇨 🇦 🇵 🇮 🇸 🇲Where stories live. Discover now