Chapter 6: Ánh Mắt

799 79 4
                                    

Izuku lười biếng gục mặt xuống bàn, vùi đầu vào hai cánh tay. Sắc đỏ nhàn nhạt của chiều tà xuyên qua cửa sổ, nhảy múa trên mái tóc rối bời. Đôi đồng tử xanh lam lười nhác nhìn khoảng không vô định, cơn buồn ngủ ập tới khiến mí mắt cậu nặng trĩu. Đêm qua cậu ngủ không nhiều, cộng thêm vụ chiều nay nữa khiến cậu giờ đang rất mệt mỏi. Dần dà, cậu đã hoàn toàn bất lực, và trước khi chìm vào giấc mộng, Izuku thoáng tự hỏi cái tên nhanh nhảu hẹn mình về cùng giờ đang ở đâu.

Cậu chết ở xó nào vậy Yuuga? 

'Xoạch.'  

Tiếng mở cửa chẳng thể nào làm thân ảnh đang say giấc kia tỉnh dậy. Mà nếu có tỉnh dậy thì thật là xui xẻo cho người kia, vì cậu sẽ ngay lập tức thuận theo trực giác mà tung ngay cú đấm vào bất kì ai xuất hiện bên cạnh cậu. 

Monoma từng bước tiến đến bàn Izuku, rồi dừng lại, lặng lẽ ngắm nhìn thân ảnh bé nhỏ đang nằm gục xuống bàn. 

Mái tóc màu rêu rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, gò má phiếm hồng điểm vài vết tàn nhang cùng đôi môi nhỏ khép hờ, nhè nhẹ thở ra từng nhịp đều đặn.  

Thật sự là cậu ấy.

Cho dù đã thay đổi kha khá, nhưng thật sự là cậu ấy.

Monoma đặt túi đồ xuống mặt bàn, thật cẩn thận để người kia không tỉnh giấc. Nếu không phải vì Kayamashi đã (hết lòng) nhờ hắn sang lớp A đưa đồ cho Midoriya Izuku (...cái bạn mà trưa nay combat với cậu ấy. - Kayamashi) thì hắn đã chẳng có cơ hội xác nhận rằng cậu chính là người mà hắn vẫn luôn một mực kiếm tìm. 

Có lẽ cậu sẽ không nhớ đâu, nhưng cái ngày đó đã in đậm vào kí ức hắn, trở thành một mảnh ghép chẳng thể nào thay thế. 

Cái ngày định mệnh ấy, hắn - một đứa nhóc ba tuổi lần đầu bộc lộ Siêu Năng, đã chạy chối chết dưới cơn mưa lạnh lẽo, và không ngừng gào khóc đến đáng thương. Làn gió buốt cùng ngàn hạt mưa nặng nề trút xuống da thịt mỏng manh của hắn không chút ngần ngại. Ánh mắt của người qua đường dán chặt lên hắn, và họ tự động tránh xa hắn, như sợ hắn sẽ lây bệnh cho mình.

Đau.

Hắn hoàn toàn chẳng thể chống cự nổi nữa, nó quá đau đớn so với một đứa trẻ nhỏ bé. Hắn quỳ gục xuống mặt đường, hai đầu gối trần vì tiếp xúc với nền xi-măng thô ráp mà chảy máu, sắc đỏ đậm hòa vào làn nước mưa thành màu đào nhàn nhạt. 

Hắn khóc đến lạc giọng, khóc trong sự tuyệt vọng cùng cực. Họ nói Siêu Năng của hắn là đồ ăn cắp của người khác. Họ trù dập ước mơ trở thành Anh hùng của hắn. Họ cười cợt rằng hắn là một đứa vô tích sự và là tên trộm vô sỉ...

"Này, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Cậu bước vào cuộc đời hắn thật dịu dàng, như thể đó là điều đương nhiên vậy.

Giọng nói trong trẻo, non nớt, và hiện rõ sự lo lắng, quan tâm nhè nhẹ vang lên trong tiếng mưa điên dại trút xuống nền xi-măng. Hắn kinh ngạc, trân trân nhìn đứa trẻ trước mắt, chắc cùng tầm tuổi hắn thôi nhỉ? Mái tóc xanh lòa xòa thoắt ẩn thoắt hiện dưới chiếc ô hình All Might đung đưa trước mặt hắn. Hai má phúng phính cùng vài vết tàn nhang, và đôi mắt to tròn xinh đẹp. Chúng trong veo đến độ mà hắn có thể thấy hình phản chiếu của mình trong đấy. Bàn tay hồng hồng nhỏ xíu không ngần ngại mà giơ ra trước mặt hắn, ngỏ ý muốn giúp hắn đứng dậy. 

[DROP] [AllDeku] [VillainDeku] Say Trong EmWhere stories live. Discover now