Chương 53: Gặp lại trong phòng bệnh

3.7K 242 3
                                    

Editor: Thienyetkomanhme



Lý Tuấn Vĩ nghe thấy Cao Lương nói, không khỏi sửng sốt: "Cậu cũng đi?"

Cao Lương bị Lý Tuấn Vĩ hỏi, lập tức khôi phục tinh thần, cô phát hiện em trai, em gái cùng bà Vương đều kinh ngạc mà nhìn chằm chằm mình, hiển nhiên thập phần ngoài ý muốn. Tức khắc bình tĩnh lại, đúng vậy, chính mình lấy lập trường gì đi chăm Lý Tuấn Nghị đâuy? Thật là quan tâm quá sẽ bị loạn.

Lúc cô đang không biết giải thích như thế nào, bà Vương phản ứng lại: "Lương Lương đi thôi, thay bà đi chiếu cố Tuấn Nghị. Tuấn Vĩ mua vé cho Lương Lương, các cháu đều là đàn ông con trai, chân tay vụng về, sao có thể chiếu cố người bệnh? Lương Lương, vất vả cho cháu rồi, cháu yên tâm đi đi, bà giúp cháu chăm sóc các em."

Lý Tuấn Vĩ cũng cảm thấy Cao Lương đi thì tốt hơn, vội gật đầu: "Được, cháu đi mua vé. Chú Chu, anh cháu ở bệnh viện nào?"

Chu cục trưởng nói: "Cái này chú không rõ lắm, đến lúc đó cháu đi qua gọi điện thoại hỏi một chút."

Biết Lý Tuấn Nghị sinh bệnh nằm viện, mọi người đều không vui nổi, bất quá dù khổ sở cũng vẫn phải ăn tết. Mặc dù mua được vé đêm nay, cũng là 9 giờ xuất phát, cơm tất niên vẫn phải ăn. Cao Lương cùng bà Vương cố lên tinh thần tới nấu ăn, bà Vương một bên bận rộn một bên quở trách Lý Tuấn Nghị, nói hắn trẻ như vậy đã bị bệnh dạ dày, ở bên ngoài khẳng định ăn không ngon, không biết chăm sóc thân thể, sớm biết vậy nên nghe ba hắn an bài đi tham gia quân ngũ, hoặc là đi xưởng dệt bông làm cũng tốt, chính là không nghe lời, lăn lộn hư thân thể của mình.

Cao Lương liền an tĩnh nghe, cô biết bà đang lo lắng cho Lý Tuấn Nghị, cho nên nhịn không được nói tới nợ cũ năm xưa. Cô nghĩ đến nếu Tuấn Nghị sớm đi tham gia quân ngũ, chỉ sợ mình cùng hắn cũng không có cơ hội quen thuộc, lại nghĩ đến chuyện mình ngày mai đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, có phải quá đột ngột hay không? Bình tĩnh nghĩ lại, chính mình cũng quá chủ động, không phải cô luôn luôn nói con gái phải rụt rè một chút sao? Vì cái gì lúc này lại từ bỏ nguyên tắc? Bởi vì cô biết nếu không đi, khẳng định sẽ hối hận. Cao Lương mâu thuẫn, rốt cuộc miễn cưỡng thuyết phục chính mình.

Lý Tuấn Vĩ thực mau được vé xe lửa trở về, hôm nay là trừ tịch, mọi người đều sôi nổi về nhà, không ai lúc này còn ra cửa, bọn họ lại đi ngược lại, cho nên mua vé cực kỳ nhẹ nhàng. Hắn trở về còn gặp người quen đang vội vàng chạy về nhà ăn tết, Đặng Hưng Hoa cùng chị hắn từ Thâm Quyến trở lại, bọn họ ngồi xe khách đường dài, hôm nay mới đến nhà. Đặng Hưng Hoa trở về chuyện thứ nhất không phải về nhà, mà là chạy đến nhà Cao Lương chào hỏi: "Cao Lương, anh đã trở về."

Cánh tay Cao Lương đang mở vung xem gà lá sen nhịn không được run lên, nắp nồi rớt xuống một tiếng "Loảng xoảng", cô quay đầu lại, Đặng Hưng Hoa liền đứng ở cửa phòng bếp, đeo khăn quàng cổ trắng, mặc áo khoác màu rượu đỏ, quần jean cùng giày du lịch, bộ dạng như người vùng duyên hải thời thượng. Cao Lương nhàn nhạt mà chào hỏi: "Đã lâu không gặp."

Chị Đặng Hưng Hoa, Đặng Mỹ Hoa ở ngoài sân thúc giục hắn, cô có chút bất mãn em trai chưa kịp về nhà đã chạy đến nhà người khác. Đặng Hưng Hoa đành phải nói với Cao Lương: "Anh đi về trước, trễ chút nữa tới tìm em chơi." Nói xong thì chạy đi như một cơn gió.

[EDIT] TRỞ VỀ NĂM 1988Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ