Đứng ngoài quán cafe nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Chí Mẫn đâu cả. Tại Hưởng vội vã mở cửa lên xe, chạy dọc theo con đường có thể đi bộ cũng không thấy cậu.

Chí Mẫn đi đâu chứ? Lẽ nào em ấy tự đón xe về nhà rồi? Điện thoại di dộng của cậu thì không liên lạc được.

Tìm một vòng, không hiểu sao Tại Hưởng cứ cảm thấy bồn chồn trong lòng. Giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra vậy.

Lúc đến chốt đèn đỏ, anh bực bội đánh vào tay lái. Cúi đầu nhìn thời gian, hiện đã hơn mười phút kể từ lúc cậu ra khỏi quán. Nếu cậu thật sự tự đón xe về thì lúc này hẳn đã về tới nhà rồi. Lấy điện thoại ra, anh trực tiếp gọi cho một số khác.

Không lâu sau, bên kia bắt máy.

"Anh Doãn Kì, Chí Mẫn về nhà chưa?"

"Chí Mẫn ?" Doãn Kì cảm thấy kỳ lạ, "Không phải em ấy đi ăn tối với cậu sao? Em ấy nói cậu sẽ đưa em ấy về mà."

Tại Hưởng bỗng cảm thấy trái tim nặng nề, "Ừm, chúng tôi vốn đi cùng nhau, nhưng lúc nãy em ấy có hẹn đi uống cafe với Lăng Phong, tôi có chuyện tạm thời đi ra ngoài một lát, lúc trở về thì không thấy em ấy đâu nữa. Chẳng lẽ em ấy cũng không liên lạc với anh sao?"

"Không có." Doãn Kì nghe anh nói như thế trong lòng cũng lo lắng theo.

"Theo lý mà nói, Chí Mẫn biết thế nào anh cũng quay lại tìm em ấy, giả sử điện thoại không liên lạc được thì em ấy cũng sẽ không đi lung tung như vậy dâu...Chẳng lẽ...." Doãn Kì đang nói thì bỗng khựng lại, trong lòng dấy lên một khả năng khiến anh không khỏi giật mình, "Em ấy... Phải chăng đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tôi nghe nói....Giới giải trí rất phức tạp. Cũng giống như hắc bang có quan hệ ngoài sáng trong tối. Vậy chuyện này.... Bạch Thiên Thiên sẽ không mất tính người đến mức ấy chứ?" Nghĩ đến những khả năng đó, Doãn Kì lập tức lo lắng suýt phát khóc. Anh cầm điện thoại đi tới đi lui mãi một chỗ, quả thật thấy lòng nóng như lửa đốt.

Trên thực tế, ý nghĩ của anh ấy cũng chính là chuyện mà Tại Hưởng lo lắng nhất.

Có nhiều loại người, một khi đụng đến lợi ích, có thể sẽ làm ra những chuyện không ai lường trước được.

"Anh đừng tự dọa mình. Nếu quả thật em ấy bị Bạch Thiên Thiên bắt đi, nhất định chúng ta sẽ nhận được điện thoại, yêu cầu chúng ta hủy bỏ cuộc họp báo ký giả ngày mai. Bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại, vậy chứng minh Chí Mẫn..." Hai chữ 'an toàn' còn lại anh không thể nói ra khỏi miệng.

Điện thoại của Tại Hưởng bỗng dưng vang lên mấy tiếng 'tít tít', thông báo có điện thoại gọi tới.

Lướt nhìn dãy số lạ trên màn hình, lòng Tại Hưởng thoáng chùng xuống. Tay vô thức cũng siết chặt tay lái hằn rõ từng cọng gân xanh. Kể cả đèn đỏ chuyển sang đèn xanh lúc nào anh cũng không hề hay biết.

Bạch Thiên Thiên, tốt nhất là cô đừng làm chuyện gì quá đáng...

"Tại Hưởng ?" Đơn Kì không nghe anh nói gì, vội lên tiếng gọi.

Vì xe anh chắn đường, nên những xe đang chờ ở phía sau nhấn còi inh ỏi. Lúc này Tại Hưởng mới hoàn hồn. Sau khi khởi động xe anh mới nói: "Anh Doãn Kì, điện thoại của tôi có người gọi đến."

Doãn Kì nghe vậy, tim cũng thót lại, "Là số lạ?"

"Ừm. Anh đừng lo lắng, có lẽ là Chí Mẫn. Tôi nghe máy đã, có tin tức gì tôi sẽ lập tức thông báo với anh."

"Được. Anh nhất định phải lập tức điện thoại cho tôi đấy." Doãn Kì dặn dò, cúp máy xong trong lòng vẫn không có cách nào yên tâm cho được. Trong lòng anh, chưa bao giờ lo sợ như thế này...

.... .... .... ....

Hít sâu một hơi, Tại Hưởng mới nhận cuộc điện thoại này. Hy vọng có thể nghe thấy giọng nói mềm mại của Chí Mẫn...

Nhưng...Câu đầu tiên lọt vào tai lại là: "Anh Kim phải không?"

"Có phải Chí Mẫn ở trong tay mấy người không?" Giọng của Tại Hưởng nặng nề giống như quỷ Satan đến từ địa ngục. Như muốn thông qua sóng điện từ này nhai đầu hết đám người nọ.

"Dĩ nhiên là cậu ta ở trong tay chúng tôi." Đối phương bỡn cợt miễn cưỡng nói, như thể đã quá quen thuộc với những chuyện này.

"Anh Kim là người thông minh, nên biết chuyện ngày mai phải làm như thế nào để người của anh không gặp nguy hiểm rồi chứ?"

"Sao tôi có thể tin được em ấy đang ở trong tay mấy người?"

"Nếu đã vậy, vậy thì tôi sẽ cho anh được nghe giọng nói ngọt ngào của cậu ta." Dứt lời, đối phương liền dời điện thoại ra xa.

Sau đó, Tại Hưởng nghe thấy giọng nói trêu chọc của gã đàn ông nọ qua điện thoại, "Nói chuyện đi! Nào, nói cho người đàn ông của cậu biết cậu ở đây rất tốt, có ăn có uống."

(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đốc tha tôi điWhere stories live. Discover now