Thế nhưng anh lại nhíu mày nói tiếp, "Tôi cũng chưa ăn tối, hơn nữa không biết đi đâu ăn."

"Cho nên...." Cậu nheo mắt lại.

"Đến nhà em ăn!" Anh nghiêm túc giải thích, cầm chìa khóa xe, định đi ra ngoài.

"Không được." Chí Mẫn vội vàng ngăn anh lại.

Anh đột nhiên xuất hiện trong nhà, vậy cậu phải giải thích với người nhà thế nào đây? Hai người bọn cậu không phải là người yêu, thậm chí là bạn cũng không phải.

"Phác Chí Mẫn, sao em hẹp hòi vậy hả?" Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt rối rắm của cậu, "Đồ em mặc trên người là do tôi mua, tối hôm qua em còn chiếm phòng của tôi, cứu em thoát khỏi tay Hà Niệm Khuynh là tôi, giúp em tránh xa Trịnh Hạo Thạc cũng là tôi." Anh sụ mặt nói, "Phác Chí Mẫn, tối qua nếu không có tôi, em bị đám đàn ông đó bắt nạt thế nào em biết không? Tôi làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ mời tôi một bữa cơm bộ quá đáng lắm sao?"

Quả nhiên....Những lời này vừa nói ra, Chí Mẫn không còn cách nào để từ chối được nữa.

Cúi đầu, bĩu bĩu môi. Những lời anh nói hoàn toàn có lý.

"Không phải em nói muốn báo đáp tôi sao? Tối hôm qua chuyện tôi muốn em lại không chịu làm, chuyện đó coi như bỏ qua đi. Bây giờ, tôi cho em hai lựa chọn." Anh như ông lớn đưa hai ngón tay lên.

Hai lựa chọn?

"Anh nói đi."

"Thứ nhất, bây giờ dẫn tôi về nhà em ăn cơm tối. Thứ hai, mời tôi ra ngoài ăn...."

"Vậy tôi chọn cái thứ hai." Chí Mẫn lập tức chọn.

"Tôi còn chưa nói hết." Tại Hưởng chợt nhíu mày, "Địa điểm là do tôi chọn. Tôi biết em không có nhiều tiền, cho nên sẽ không chọn nơi nào quá đắt đâu. Ừm...." Anh làm như đang trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt lại đang dò xét Chí Mẫn.

"À thôi, tôi chọn cái đầu tiên." Trong lúc anh đang còn đang suy nghĩ, Chí Mẫn liền thay đổi quyết định. Mặc dù anh không chọn chỗ quá đắt, nhưng chắc chắn đó cũng không phải là nơi tầm thường. Nơi cậu chủ như anh đến ăn cơm phải là nơi như thế nào chứ? Khẳng định là cậu không thể trả nổi!

Tại Hưởng hiển nhiên là rất hài lòng với sự lựa chọn này của Chí Mẫn.

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!" Anh đắc ý vỗ vỗ vai cậu, rồi xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. (Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, ý khuyên người ta phải biết nhận ra thực tế để thay đổi quan điểm.)

Chí Mẫn cũng xách đồ vội vàng đuổi theo. Cậu có cảm giác như đang bước lên thuyền giặc vậy.

.... .... ....

Tuy đang vào đầu xuân, nhưng trời về đêm vẫn rất lạnh đến tê người.

Còn chưa bước ra khỏi cửa công ty, Chí Mẫn đã cảm thấy gió lạnh thổi vù vào mặt khiến cậu rùng mình. Trên vai bỗng chùng xuống, mùi hương nam tính quen thuộc bao quanh người cậu. Ngẩng đầu lên nhìn, Tại Hưởng đã khoác áo của anh lên người cậu.

"Tôi đi lấy xe, em đứng ở đây, không được đi lung tung." Anh nhắc nhở cậu.

Trong lòng Chí Mẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, như có dòng nước ấm từ tận đáy lòng thấm dần lên đến tận tim, "Vậy anh khoác áo vào đi, ngoài trời rất lạnh." Chí Mẫn cũng không muốn anh bị lạnh, liền cởi áo ra trả lại cho anh.

(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đốc tha tôi điWhere stories live. Discover now