Chương 43 - Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!

11.4K 1.2K 134
                                    

Editor: Lam Phi Ngư

Quà tặng cho bảo bối conciuhoangdai123 :)))

Mục Hành nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

Ngoài cửa sổ đã hửng sáng, ánh nắng mặt trời chói mắt mang đến một loại đau đớn như thật như ảo.

Mục Hành hơi ngẩn ra, anh mất vài giây mới phản ứng được bản thân mình đang ở nơi nào.

Mục Hành ngồi dậy, ánh mắt đảo qua đồng hồ báo thức đặt trên bàn.

Con số màu xanh lá nhạt chớp tắt trên màn hình đen nhánh.

10:45

Mục Hành giơ tay ấn chặt trán của mình, anh nhất thời vậy mà lại có chút khó có thể tin được.

Ngày hôm qua anh thế mà... xem văn kiện đến nỗi ngủ thiếp đi? Mà còn dậy trễ thế này?

Từ khi có kí ức đến nay, Mục Hành chưa bao giờ ngủ say đến thế, dù anh đang nghỉ ngơi thì cũng sẽ duy trì sự cảnh giác. Mục Hành chỉ cần ngủ đủ giấc sẽ tự động tỉnh, còn tình huống như hôm nay gần như chưa bao giờ xảy ra.

Mục Hành mơ hồ nhớ lại một đoạn ngắn trong giấc mơ.

Anh mơ thấy rồng.

Cự Long khổng lồ màu đen từ trên cao nhìn xuống anh, đôi mắt đỏ vàng dựng thẳng như ám hỏa dấy lên dưới đáy vực sâu, vảy rồng đen nhánh lấp lánh phát sáng trong bóng đêm.

Mục Hành hiểu rõ sự cường đại của nó.

Long diễm phun ra có thể hòa tan nham thạch, có thể thiêu đốt nhân loại thành bột mịn.

Cự Long trong bóng tối thoạt nhìn uy nghiêm đáng sợ, nó có một loại xinh đẹp chí mạng tựa như có thể đoạt hô hấp của con người.

Mục Hành và rồng đối mặt trong sự tĩnh mịch vĩnh hằng.

Cự Long động đậy.

Nó vươn cái đuôi dài, dùng chóp đuôi thon nhọn quấn lấy eo Mục Hành.

Nó chớp chớp đôi mắt đỏ vàng, cúi đầu xuống, dùng miệng cạ cạ anh.

Mục Hành ngạc nhiên.

Anh vô thức đặt tay lên đuôi rồng đang quấn lấy bản thân.

Xúc cảm của vảy rồng vô cùng chân thật, lạnh băng, cứng rắn, phần mép vảy sắc bén cộm tay, khiến anh gần như có một loại ảo giác sẽ bị vảy cắt chảy máu.

Thế nhưng, sờ lên thêm một chút thì phần vảy lại mềm mại hơn trong tưởng tượng rất nhiều?

Dường như có chút giống với làn da của con người.

Đuôi rồng run run, tựa như muốn rụt lại.

Thế nhưng ma xui quỷ khiến làm sao, Mục Hành lại nắm chặt bàn tay, một mực níu giữ chóp đuôi của rồng.

Dường như Cự Long cũng rất bất ngờ, nó cứng đờ, ngốc ngốc cúi đầu nhìn Mục Hành.

Mục Hành nheo đôi mắt lại, bình tĩnh nhìn nó.

- Đừng hòng chạy.

Đúng là một giấc mơ kì quái.

Mục Hành nhíu mày, xua tan hình ảnh còn sót lại trong đầu mình.

[HOÀN CHÍNH VĂN] Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh - Tang Ốcحيث تعيش القصص. اكتشف الآن