Chương 54: Dữ ghê

807 82 3
                                    

"..."

Nghe được câu hỏi của Long Lăng, Tô Mộc Lạc nghẹn họng mất mấy giây.

Long Lăng vẫn còn đang đánh giá cậu, nhìn trái một tí phải một tí, càng nhìn càng thấy người trước mặt xinh đẹp vô cùng, mùi thì thơm dịu, chắc chắn ôm vào lòng vừa ngon vừa mềm, cực kỳ dễ chịu.

Chỉ là không nói lời nào, trông cũng không được vui cho lắm.

Chẳng lẽ là bị hắn bắt tới chăng?

Long Lăng nghĩ vậy, cười khẩy một tiếng với Tô Mộc Lạc: "Dù không muốn cũng vô ích, nếu đã lên giường của ta, thì chính là người của ta."

Bộ dạng rất chi là ngang ngược.

Tô Mộc Lạc: "..."

Tô Mộc Lạc cảm thấy sau khi con rồng này mất trí nhớ, khả năng là đầu óc cũng trục trặc theo.

Thế nhưng, tại sao lại mất trí nhớ?

Cậu nhíu mày, vô số suy nghĩ nháy lên trong chớp mắt.

Không lẽ thiên đạo đã ra tay... Nhưng làm vậy có ích lợi gì, nếu có thể khiến rồng nhà cậu mất trí nhớ, chi bằng trực tiếp khống chế rồng nhà cậu thì hơn?

Hay là, rồng của cậu tự phong ấn trí nhớ bản thân, giống như cậu mấy nghìn năm trước vậy...

Tô Mộc Lạc không biết nên giải thích thế nào, nhìn Long Lăng trước mặt, yên lặng một hồi, với lấy ngọc bội đầu giường.

Long Lăng: "Đây là gì?"

Tô Mộc Lạc không trả lời hắn, nói với ngọc bội: "Có đó không?"

Hôm qua Tô Mộc Lạc cũng đã thử đánh thức nó mà không nhận được hồi đáp, có điều hôm nay, linh hồn ngọc bội lại tỉnh giấc.

"Có!" Nó hiện lên từ trong ngọc bội, vừa vươn vai vừa reo lên, "Phượng hoàng đại nhân, lần này sức mạnh của ta đã hoàn toàn khôi phục, có thể gọi ta như bình thường được rồi!"

Long Lăng nhìn chằm chằm khối linh thể mấy giây, bỗng nói: "Thứ gì vậy, xấu hoắc."

Linh hồn ngọc bội: "..."

Linh hồn ngọc bội: "???"

Bị Long Lăng chê một lần còn cho qua được, đây lại bị chê những hai lần. Linh hồn ngọc bội cảm thấy nó không nhịn được nữa, khóc òa với Tô Mộc Lạc: "Phượng hoàng đại nhân! Ngài ấy bắt nạt ta!"

Tô Mộc Lạc nghiêm túc nói: "Là hắn không tốt, ta đánh hắn giúp ngươi."

Nói đoạn vỗ Long Lăng một cái: "Mau xin lỗi."

Long Lăng: "???"

Hắn không thể tin nổi: "Một kẻ bị ta cướp về như ngươi mà cũng dám-----"

Tô Mộc Lạc: "Mau xin lỗi."

"..."

Long Lăng nhìn thẳng vào mắt cậu vài giây.

Rồi nói một tiếng "Xin lỗi" với linh hồn ngọc bội một cách rất ư là thiếu thành ý.

Linh hồn ngọc bội nghe đoạn đối thoại vừa rồi mới chợt nhận ra không đúng chỗ nào, hỏi Tô Mộc Lạc: "Phượng hoàng đại nhân, ngài ấy..."

[Đam Mỹ]TRỨNG RỒNG NUÔI NGHÌN NĂM CUỐI CÙNG CŨNG NỞWhere stories live. Discover now