Chương 16: Anh ôm một cái được không?

36 6 0
                                    

Editor: Kỳ Kỳ (Wattpad: Nhi220917)

"Làm sao bây giờ, bạn nhỏ Hà Lạc tức giận rồi, hay là, để anh ôm em một cái nhé?" Anh vờ tiến tới ôm tôi.

Tôi hoảng loạn né tránh, "Không cần anh ôm, tôi không có giận."

"Thật sao?" Anh hoài nghi nhìn mặt tôi "Ui cha vậy là không được đâu, nhìn qua hình như còn đang bực mình lắm, vẫn là ôm một cái đi."

Tôi biết sắc mặt mình khó coi, nhưng tôi không phải giận anh, mà là giận chính mình.

Anh lại vươn tay, "Tôi nói là tôi không tức giận!", tôi gần như rống lên.

Xong rồi xong rồi, tôi rõ ràng là không có......hung dữ như vậy, chỉ là đột nhiên không khống chế được, nên......

Anh sững sờ tại chỗ, tay vẫn còn cứng đờ trên không trung.

"Thật xin lỗi, tôi....... xin lỗi thật xin lỗi......." Lúc này tôi rất luống cuống chỉ có thể liên tục xin lỗi.

Xong đời, chắc chắn Cố Lãng sẽ ghét tôi, anh đã vừa dỗ vừa chăm sóc, vậy mà tôi lại rống lên với anh, thật muốn tát chết chính mình.

Nghĩ như vậy, tôi cũng làm theo, một bên vừa xin lỗi "Thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Một bên vừa nâng tay tát mặt mình.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại W*attp*ad: Nhi220917).

Vào thời điểm bàn tay sắp hạ xuống lần thứ hai, Cố Lãng bước vài bước vọt qua, bắt lấy tay tôi đang ở trên không.

Sắc mặt anh phức tạp nhìn tôi, trong mắt không còn ý đùa, cả người tôi không khống chế được mà phát run.

"Không được lại đánh chính mình." Anh duỗi tay khác, nhẹ nhàng xoa vết đỏ trên mặt tôi.

"Bạn nhỏ Hà Lạc cực kỳ ngoan, sao lại có thể xuống tay với người tốt như vậy được?" Mắt anh cực kỳ dịu dàng, vuốt ve khuôn mặt tôi.

Trên mặt nóng rát, tay anh lại mang theo chút hơi lạnh, xoa xoa thật thoải mái.

"Tôi vừa mới......mắng anh......" Tôi bình tĩnh lại, cơ thể cũng không còn phát run, áy náy mà nói với anh.

"Ừ đúng vậy, làm sao bây giờ, tôi thật đau lòng đó." Anh ủy khuất nói.

Tôi càng áy náy hơn.

"Ôm một cái được không? Bạn nhỏ Hà Lạc ôm một cái thì sẽ không đau nữa."

Tôi ngạc nhiên mở to mắt, anh chớp chớp mắt lại với tôi, lùi về sau một bước, dang hai tay ra nhìn tôi.

Muốn, ôm sao?

Tôi run lẩy bẩy nâng tay, tiến về phía trước.

Ôm.

Vòng tay ra sau lưng, ôm lấy eo anh. Động tác hờ, cũng không dám dựa vào quá gần.

Rất ấm áp, cho dù ôm như vậy, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm trên người anh truyền tới.

Hai cánh tay vững chãi, mạnh mẽ của anh cũng ôm lại, làm tôi loạng choạng nhích lại gần, đầu dựa lên bả vai anh.

"Bé ngốc." Anh vỗ vỗ nhẹ sau lưng tôi.

Nghe tiếng tim anh đập vững vàng, cảm nhận nhịp vỗ lưng đều đều, tôi bình tĩnh lại không còn run rẩy nữa.

Hiện tại, tôi giống như chú thỏ bông mềm mềm dựa vào trong lòng anh......xấu hổ thật.

"Anh còn tức giận không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Tôi tức giận khi nào chứ?" Anh cười nói, lồng ngực run lên, "Cậu khá hơn chút nào chưa?"

"Tôi không sao." Tôi thử nhích người, "Anh có thể buông ra rồi."

"Đừng nhúc nhích." Anh ôm chặt lại, giọng nói mang theo mỏi mệt, "Để tôi ôm một lát."

Cả hai duy trì tư thế này một khoảng thời gian.

Cuối cùng, anh buông lỏng tay, "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Nhìn hai món đồ ăn trên bàn, tôi vội vàng chặn anh lại, "Hay là mình gọi cơm ngoài đi." Sau khi nói xong, tôi đột nhiên nhớ ra lúc nãy Cố Lãng có nói đã ăn ở công ty rồi, "Anh không phải đã ăn cơm rồi sao?"

--------------------------------------------------

Truyện chỉ đăng tại Watt?pad: Nhi220917.

(Edit) Cố tiên sinh muốn ôm ômWhere stories live. Discover now