Chương 5. Em nợ tôi

30.4K 330 2
                                    

Lúc này ở một nơi ánh đèn mờ ảo, Thiện Phong đang bị một đám nữ nhân vây quay, ánh mắt không ngừng bắn ra tín hiệu mập mờ. Liên tục chúc rượu anh.

“Ha Ha, Thiện Tổng”, tiếng ông Nam Mặc vang lên.

“Thiện Tổng chiếu cố đến dự tiệc, thật là vinh dự cho Nam Mặc tôi đây”

Các nữ nhân kia thấy vậy thì từ từ lùi ra xa, trong lòng tiếc nuối.

Thiện Phong lại nhếch môi cười, anh nói.

“Chào Ngài Nam”.

“Ngài Nam Mặc buổi tiệc này quả thực rất thú vị, sao tôi lại không đến dự được chứ”.

“Ha Ha, Thiện Tổng thật biết đùa. Buổi tiệc cũng này cũng chỉ gọi là nho nhỏ thôi, làm sao sánh bằng các buổi tiệc mà Ngài đã từng tham dự được chứ”.

Cả hai cùng cười. Bọn họ nói chuyện có vẻ thân mật nhưng trong lòng vô cùng thấu hiểu đối phương thật sự muốn nói gì, một lúc sau thì Thiện Phong nói.

“Ngài Nam Mặc, chúc ngài buổi tối vui vẻ. Tôi có việc phải đi rồi”.

Khóe môi anh lại nhếch lên cười.

“Ồ vậy sao. Vậy hẹn Ngài khi khác vậy”.

Thiện Phong lúc sau đi về hướng nhà vệ sinh, vừa rồi anh cũng đã uống khá nhiều. Thật đúng lúc, anh nghe tiếng hét kinh hoàng, rồi tiếng khóc.

Đang định bước lại gần thì người bên trong đi ra.

1 Cô gái tóc dài đen mượt, váy hồng bó sát, chân tay loạng choạng tìm kiếm điểm bám, ánh mắt ngấn nước mơ màng nhìn anh.

Là cô gái hôm trước sao, nhưng hôm nay, nhìn khác vậy, cô nữ sinh áo phông, quần jin. Anh thực sự không thể ngờ được lại khác nhau đến vậy. Cô làm anh ngỡ ngàng một chút nhưng rồi cũng đi tới đỡ cô.

Hoa Ly ngẩng mặt lên nói lăng hỗn độn:

“Oa lại là người đẹp trai”... haha nhìn anh quen quen, cô nghĩ. Không thể nào, anh đẹp trai thế sao có thể quen cô được. Mình cần phải ra ngoài thôi.

Hoa Ly đẩy anh ra rồi nói...

“Ha Ha tôi không sao, tôi vẫn đi được, cảm ơn anh”.

Được vài bước.

“Rầm”... Hoa Ly ngã... hix hix cô ngã thật oanh liệt, xong rồi, chắc người kia cười cô đến chết mất.

Thiện Phong mặt biến sắc nhìn Hoa Ly.

Chân Hoa Ly mềm nhũn, đầu lại rất đau cô muốn đứng dạy nhưng không đứng được.

Thiện Phong đi tới đỡ Hoa Ly lên nói.

“Cô không sao thật chứ?”.

Cô không nghe thấy anh nói gì. Lúc này rượu đã ngấm vào cô rồi, cô chỉ biết nói mê sảng ầm ừ thôi. Thiện Phong đỡ cô dậy, lúc này Hoa Ly chỉ biết mình đang ôm chặt cái gì đó, rất mềm và ấm, miệng bất giác nói.

Boss Lưu Manh - FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ