44

427 58 14
                                    

"Thái Hanh, em yêu anh nhiều lắm."

"Anh cũng yêu em, xinh đẹp của anh."

Mơ màng cậu thấy được tình yêu đẹp như mơ của cậu và Thái Hanh. Hắn là tình thứ hai của cậu, cậu là tình đầu của hắn, yêu thương nhau đến độ kể cả mơ cũng nhìn thấy nhau. Chí Mẫn thấy mình và hắn hôn nhau giữa cánh đồng hoa chỉ có màu hồng và trắng chủ đạo, à, cậu nhớ rồi, hôm này cậu bảo rằng muốn đi ngắm hoa, hắn liền đưa cậu đi. Hôm ấy hắn bảo yêu cậu, giọng hắn ngọt ngào như thanh kẹo ngọt, ấm áp như nắng mùa hạ. Nhưng mà Chí Mẫn nghĩ, do hắn ấm áp như mùa hạ, cho nên hắn muốn gửi nắng đến thay hắn sưởi ấm tim cậu. Bởi vì giờ đây bên cạnh hắn đã có bóng hình khác mất rồi..

Rơi ra giọt nước mắt như tượng trưng cho giọt nước của những cuộc chia ly, của những mối tình đau thương. Chí Mẫn lờ mờ mở mắt, lại là bốn bức tường vàng nhạt, tấm mền ấm, những tiếng ồn ào bên ngoài, cậu nhận ra hoá ra mình vẫn chưa chết. Phì cười, đến cả chết mà cậu cũng không thể làm vậy thì làm gì được cơ chứ?

Bảo muốn giữ lấy Thái Hanh sao?

Ngu ngốc, kể cả bản thân mình cậu còn không thể giữ thì làm sao có thể giữ được người khác.

"Cậu Chí Mẫn.. cậu tỉnh rồi sao?"

Thằng Dĩnh đột ngột bước tới, thì ra là nó đã ngồi ở đó từ sớm. Mẫn chua xót nhìn sang hướng khác không đáp lại, vậy là người đầu tiên cậu nhìn thấy sau mở mắt cũng chẳng phải là Thái Hanh.

Tình cảm của họ chắc phải ví như cơn mưa mùa hạ chứ chẳng phải là nắng mùa hạ nữa. Bởi vì chẳng có ánh nắng nào mà lạnh lẽo như thế, chẳng có ánh nắng nào đau đớn đến thế. Tựa như cơn mưa mùa hạ, đem cuốn cả chân tình họ trôi theo gió trời. Thái Hanh có biết, lời từ biệt nói ra rất dễ dàng, Chí Mẫn có quyền nói, cậu có thể nói ra câu từ đó bất cứ lúc nào, sẽ bỏ đi lúc nào cậu muốn. Nhưng cậu ấy vẫn ở đó, vẫn chờ đợi hắn hằng ngày với cái mong ước rằng hắn sẽ thương lấy mình.

Nhưng chắc là không thành rồi, bởi vì mới vừa nãy thôi, nếu Thái Hanh một lần nữa đến muộn thì chắc có lẽ hắn mãi mãi không thể nhìn thấy cậu nữa, xinh đẹp của hắn..

"Em tỉnh rồi sao?"

Từ ngoài cửa bước vào là Thái Hanh với tô mỳ nóng hổi trên tay, Chí Mẫn vẫn nằm yên tư thế xoay mặt vào tường cuốn mình vào chăn, thằng Dĩnh đã ra ngoài từ khi nào. Hắn đem tô mỳ vẫn còn nghi ngút khói bước tới, miệng còn cười thật tươi.

"Anh có nấu chút mỳ em ăn đi rồi.."

"Đi đi."

Bước chân Thái Hanh dừng hẳn lại, hắn run run ngước lên nhìn thân người đang nằm trên giường, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Giọng Mẫn nhẹ như bông, buông ra câu nói đau đến xé lòng. Hắn bước tới một lần nữa, khẽ ngồi xổm xuống bên cạnh "xinh đẹp" của mình, nâng niu lấy đôi tay của cậu, tay Mẫn gầy quá, chẳng còn đáng yêu như lúc trước nữa rồi.

Gửi nắng hạ đến thay anh sưởi ấm tim emDonde viven las historias. Descúbrelo ahora